“Ái chà, Đỗ tiên sinh, hôm nay ngài uống rất vui vẻ nha!” Lâm Tĩnh Chi bước đến cửa phòng, giống như là một người khác, ăn nói tinh tế khéo léo, còn rất biết nhìn mặt lựa lời mà nói.
Cô ấy nói là uống rất vui vẻ, không phải là uống quá nhiều, để cho người nghe trong lòng thoải mái dễ chịu.
Bàng Phi cũng đi theo cô ấy bước vào, bị cô ấy ngăn lại, bàn tay thon dài tuyết trắng vỗ lên cánh tay anh hai cái, một mùi hương đánh tới, tâm tình không khỏi có chút nhộn nhạo nghĩ ngợi.
Rất kỳ quái là, từ sau lần cùng An Dao lăn lộn một trận, có vẻ Bàng Phi đột nhiên trở nên nhạy cảm với phụ nữ.
Chắc là đã đè nén quá lâu nên mới như vậy.
Ném ra sau những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, Bàng Phi dừng lại đứng bên ngoài cửa.
Lâm Tĩnh Chi mang theo anh là để phòng ngừa chuyện không may xảy ra, không đến thời điểm cần thiết không cần đi vào.
Sau khi Lâm Tĩnh Chi bước vào, ông chủ Đỗ kia lập tức la hét bảo Lâm Tĩnh Chi cùng gã uống rượu, Lâm Tĩnh Chi lấy cớ từ chối, ông chủ Đỗ kia tức giận, nói Lâm Tĩnh Chi không nể mặt gã.
Những người khác nhao nhao ầm ĩ theo, trong phòng mồm miệng đủ loại nói ra nói vào, còn có tiếng ly rượu rơi xuống đất.
“A…” Lâm Tĩnh Chi đột nhiên kinh hãi kêu lên.
Bàng Phi theo bản năng xông vào, chỉ thấy một đám đàn ông vây quanh Lâm Tĩnh Chi, có kẻ đang uống rượu, có kẻ còn xé quần áo của cô ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648617/chuong-7.html