Chương trước
Chương sau
“Đúng vậy.” Bão mẫu gật đầu nói một cách chắc chắn.
“Ha ha, ông chủ Đằng, thắng bại đã rõ. Nào, ông chui qua đây đi”
Thẩm Ngọc Hiên cười lớn, sau đó tách hai chân ra chỉ xuống bên dưới.
Đằng Quân sắc mặt khó nhìn, cầu xin nói : “Vừa rồi chúng ta còn chưa nói xong, không tính!”
“Con mẹ nó, rõ ràng là nói xong rồi!
Ông không biết xấu hồ sao?”
Thẩm Ngọc Hiên nhất thời khó chịu, con mẹ nó da mặt của ông ta quá dày rôi.
“Tôi không cần biết, dù sao không tính!” Đăng Quân quay mặt đi, không chịu thừa nhận.
“Được rồi, Ngọc Hiên, chúng ta đi vào ni đừng đê Đoạn lão gia tử chờ âu Lâm Vũ kéo Thẩm Ngọc Hiên, cười với Đằng Quân: “Ông chủ Đằng, nhớ kỹ, Quân Phúc ông nợ Hà Ký chúng tôi một cái chui qua đũng quân, tôi nhớ kỹ rôi đó.”
Lâm Vũ âm thầm nâng cắp vụ cá cược lên cập công ty, vô hình chung đã làm bẽ mặt Trang sức Quân Phúc.
“Ha ha, Quân Phúc các người nợ chúng tôi một lần chui qua đúng quân, nhớ kỹ!” Thẩm Ngọc Hiên cười không khép được miệng.
Đẳng Quân vẻ mặt ủ rũ không nói gì, nghiên răng nghiên lợi trừng mắt nhìn Lẫầm Vũ và Thâm Ngọc Hiên.
Đợi sau khi hai người đi vào, một tên mặc áo đen ở bên cạnh lập tức đi đến: “Lão Đại, có cần thủ tiêu hai người bọn họ không?”
“Đây là địa bàn của Đoạn lão, Không thê gây chuyện, không Sao, vê sau bọn họ sẽ khóc thôi.” Đằng Quân hừ lạnh.
Sau khi Lâm Vũ và Thắm Ngọc Hiên đi vào, được bảo mẫu dẫn vào đại, sảnh, nhìn thấy Đoạn lão đang ngồi trên sô pha-trong phòng khách, đeo kính đọc sách, đang sửa một cuốn sách cũ đã ô vàng.
“Đoạn lão.”
Lâm Vũ và Thảm Ngọc Hiên nhanh chóng chào hỏi Đoạn lão.
“Ngồi đi.”
Đoạn lão chỉ vào sô pha bên cạnh, hai người nhanh chóng ngôi xuống, bảo mẫu rót cho mỗi người một ly nước rôi đưa cho họ.
“Làm phiền hai người rồi, chạy đi chạy lại nhiều như vậy, thật ra khi ông chủ Thâm đến đây, tôi đã nói rất rõ, ràng rôi, hai người không cân lại đến đây.” Đoạn lão bình tĩnh nói.
“Đoạn lão, tôi biết, nhưng chúng tôi mang theo thành ý đến đây.”
Thâm Ngọc Hiên vội vàng nói: “Chúng tôi tình nguyện thuê ngài với mức lương cao đề làm thợ khắc ngọc bích chính cho Hà Ký – Phụng Duyên _ Tường chúng tôi, ngài có thể quyết định mức lương của mình.”
“Cảm ơn hai người đã coi trọng tôi, nhưng lần này tôi vẫn phải nói xin lỗi rôi.
Đoạn Phong Niên lắc đầu, sau đó ngân đầu nhìn Lâm Vũ : “Bạn nhỏ này, bình rượu vừa nấy là cậu biếu tôi sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Vũ gật đầu.
“Đoạn mỗ có một thỉnh cầu, hy vọng cậu sẽ cho tôi biết bình rượu này mua ở đâu, vì để cảm on, tôi có thể giúp hai người. làm thợ khắc bảo ngọc miên phí.” Đoạn lão đầy kính đọc sách xuống, nghiêm túc nói.
Ai biêt chuyện nghe đên đây chặc chắn sẽ rất sốc, bởi một người điêu khắc ngọc như ông ấy, một bộ ngọc cụ được tính bằng gam theo trọng lượng của ngọc và chất liệu ngọc càng tốt giá cả sẽ càng: cao. Vì vậy câu nói đơn giản này của ông có thể lãi hàng chục vạn, thậm chí hàng trăm vạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.