Chương trước
Chương sau
“Vậy thì không chắc!” Thâm Ngọc Hiện lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên địch ý với người đàn ông đẫn đâu “Không bằng chúng ta cược một ván ?” Nói với một nụ cười cợt nhả nói.
“Cược thì cược!”
Thẩm Hiên Ngọc tiếp nhận: “Nói đi, cược nhự thê nào?!”
“Như vậy đi, nếu như lão gia tử không gặp cậu, thì cậu chui qua đũng quân của tôi, băng không, tôi sẽ chui qua đũng quân của cậu, thê nào?” Lão già khúm núm cười có chút ranh mãnh, xem như ăn chắc phần thắng.
Nghe những lời này, những người đàn ông đi cùng bật cười, như thê họ đã nhìn thây cảnh Thẩm Ngọc Hiên chui qua đững quần.
Thẩm Ngọc Hiên nhìn người đàn ông dẫn đầu tự tin nói như vậy, nhất thời do dự, không dám trả lời. Dù sao anh cũng không chắc chắn Đoạn lão gia tử sẽ ra gặp anh, nêu như thua rồi phải chui qua đúng quần, vậy thể diện của anh sẽ không còn nữa, sau này không còn mặt mũi nào ở cái đất thủ đô này.
“Ngọc Hiên, người này là…”
Lâm Vũ vội vàng giúp hắn giải vây, thay đồi chủ đề.
“Hắn ta là chủ sở hữu của Trang sức Quân Phúc nỗi tiếng ở thủ đô, Đằng Quân.” Thắm Ngọc Hiên nói với vẻ chế nhạo.
“Nỗi tiếng tôi không dám nhận, nhưng trong nghành trang sức, tôi là thứ hai Sợ răng không ai là thứ nhất!” Đẳng Quân ngắng cao đầu kiêu ngạo nói.
“Thế nào, bọn họ muốn giành Đoạn lão với chúng ta?” Lâm Vũ trầm giọng hỏi.
Thầm Ngọc Hiên gật đầu, trầm giọng nói: “Đúng vậy, từ khi biết Đoạn Lão từ chức nghỉ hưu, rất nhiều ông chủ của các công ty trang sức lớn đều muôn tới mời ông ra mặt, giá của công ty trang sức Quân Phúc cho Đoạn Lão rất cao, đó là đối thủ chính của chúng ta.”
Trong giọng điệu của anh ta có chút lo lắng, Trang sức Quân Phúc vốn là công ty trang sức hàng đầu của địa phương, nêu Đoạn Lão bị bọn chúng mời được thì không khác nào nhự hồ thêm cánh. Đến lúc đó, bọ họ nhất định sẽ tập trung đánh bại Hà Ký- Phụng Duyên Tường. Đề phòng Hà Ký giành thị trường của bọn họ.
“Thẩm đại thiếu, đừng đánh trống lảng, vừa rồi chúng ta vẫn chưa đánh cuộc xong.” Đằng Quân nhắc lại.
“Tôi đấu với ông.”
Lâm Vũ đứng lên cười nhẹ, anh ta rất có tự tin với rượu của mình, mặc dù anh không chắc chắn có thê mời Đoạn lão ra gặp, nhưng chỉ cần Đoạn lão uống rượu của anh, ít nhất sẽ gặp anh.
“Cậu đầu với tôi? Cậu là cái thá gì!”
Đằng Quân khinh thường liếc nhìn Lâm Vũ, ông ta cho rằng anh là tài xế của Thâm Ngọc Hiên.
“Hãy nghe cho rõ đây ! Đây là cổ đông lớn nhất của Hà Ký chúng tôi, Hà Gia Vinh – Hà Tổng Thâm Ngọc Hiên lạnh nhạt nói.
Anh ta và cha mình chiêm 50% cô phân của Hà Ký – Phụng Duyên Tường, trong khi Lâm Vũ một mình chiếm 50% cổ phân, Lâm Vũ thực sự là ông chủ lớn vào thời điểm đó.
“Ò, hóa ra ông chủ của Hà Ký là cậu, được, tôi đánh cược với cậu”
Đằng Quân vừa nghe xong liền đáp ứng.
“Ông chủ Thâm, làm phiền hai người đi vào một chuyền, Đoạn lão muôn gặp hai người.”
Không ngờ, ngay khi Đằng Quân vừa nói xong, bảo mẫu vừa bước vào phòng đột nhiên bước ra gọi Lâm Vũ và Thảm Ngọc Hiên.
Đằng Quân nghe vậy suýt nữa phun ra một ngụm máu, kinh ngạc nhìn người bảo mẫu nói: “Bà, bà có chắc không? Đoạn Lão muôn gặp bọn họ?!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.