Chương trước
Chương sau
Sắc mặt người cùng bàn nghe Lý Thiên Ảnh nói xong cũng trâm cả xuống, hai mắt nhìn nhau, bán tính bán nghỉ, mệnh này lợi hại đến vậy sao.
Lý Thiên Ảnh thầy Lâm Vũ không nói gì tự mình cười cười vô cùng thoải mái nói: “Hà tiên sinh, sao anh tự nhiên nghiêm túc thế? Sống chết quan trọng thế sao? Tôi không biết đời người dài hay ngắn, chỉ cần sống không phí hoài tháng năm, không tự phụ lòng mình, thê là đủ rôi. Tôi đã thầy đủ mọi màu sắc trong cuộc sống, cũng đã cảm nhận đủ mọi tình thương cho nên người tôi chết đi cũng chẳng có gì tiếc nuối..
Lâm Vũ nghe lời Lý Thiên Ảnh không khỏi bắt ngờ, kinh ngạc nhìn cô hồi lâu, sau đó mới nhoẻn miệng cười, nói: “Lời cô nói rất đúng, sông như vậy mới có ý nghĩa.”
Với tự cách là người đã từng chết một lần, anh đồng ý với những lời Lý Thiên Ảnh nói.
“Vật tiếp theo chính là vật phẩm đáu giá cuối cùng do tập đoàn Vạn Thế mang tới, nó là ngọc tông từ thời Chiến Quốc”
Tập đoàn Vạn Thế chính là xí nghiệp của Vạn gia.
Lúc này, người chủ trì hội nghị lớn tiếng nói, nhanh chóng phá vỡ bầu không khí nặng nê ở bàn Lâm Vũ, mọi người không khỏi ngắng đầu lên nhìn về phía trước.
Thấy trên đài bày một thứ, bên trong là ngọc, bên ngoài là một mặt động được dát lên, cả thân lấp lánh sắc xanh, vàng, cao chừng 10m, bán kính _ đến 7-8 cm, tuyệt đôi là vật phẩm hiếm có.
“OMG, đồ của tập đoàn Vạn gia đúng là đồ tốt.”
“Ngọc Tông lớn như vậy đúng là bảo bói, theo tôi biết thì ngày trước cũng có một cái ngọc tông ra giá trên trời, một trăm triệu, cái này chỉ hơn chứ không kém.”
“Tôi cũng nghe cái đấy rồi, ngọc tông tốt như vậy thì giá chắc chắn sẽ rất cao.
“Không thể không nói cái này, tập đoàn Vạn Thế chơi lớn như vậy, chỉ là một hội đâu giá từ thiện thôi cũng đưa ra vật quý như này cũng đủ hiễu rôi.”
Mấy chủ công ty và quản lí cắp cao bên dưới không khỏi thán phục, nhưng lần này chỉ là hội đâu giá quyên tiền, bảo bộ phận thương vụ bỏ ra chút ít có lông là được, ai ngờ Vạn gia coi như thật, vừa vung tay đã bỏ ra vật này. Đúng là nhà có nghiệp lớn.”
Thư kí Lam đột nhiên ngắt lời người chủ trì, liếc nhìn Lâm Vũ rồi nói: “Ngọc Tông, sao lại là vật cuôi cùng – được. Đồ của Hà tổng đẹp đẽ phong quang vô hạn đâu rồi?”
Người chủ trì khẽ giật mình, nhìn về phía Lâm Vũ cửa.
Lâm Vũ đối mặt với ánh mắt mọi người, sác mặt thản nhiên, không có chút khó xử nào: “Đồ của tôi quá quý giá, không muốn đấu giá cùng loại doanh nghiệp đạo mạo này.”
Lần trước sau khi phế Vạn Hiểu Xuyên, điều tra Vạn gia, không chỉ là Vấn Sĩ Linh hành y nhưng không có y đức, Vạn Sĩ Huân buôn bán nhưng không có lương tâm, một đám hám lợi, đều vì lợi ích mà đi làm hàng nhái, lừa gạt người khác, không hỗ là cùng một mẹ sinh ra.
“Anh đang nói về ai vậy? Nói chuyện tử tế tí đi”
Một người đàn ông mặc đồ Tây màu đên ngôi ở bàn của tập đoàn Vạn Thế đứng lên, hằm hằm nhìn Lâm Vũ, nếu không có thứ trưởng Diêu ở đây thì hắn ta đã cho Lâm Vũ hai bạt Đ Người dẫn Chương trình nghe được lời này của Lâm Vũ cũng hơi ngắn ra, hỏi tiếp: “Vậy ngài có thê giao đồ cho nhân viên của chúng ta trước được không, sau khi chúng tôi đấu giá xong ngọc tông này, có thê mang lên ngay lập tức…”
“Không cần, lát nữa tôi tự đưa lên.”
Lâm Vũ khoát tay với cô: “Cô cứ đấu giá tiếp đi. “
“Vậy được rồi…”
Người dẫn Chương trình có chút khó xử gật gật đâu, sau đó tiếp tục ngắng đầu cao giọng nói: “Vậy chúng ta tiếp tục đấu giá món này…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.