Chương trước
Chương sau

Lâm Vũ còn chưa trả lời hết đột nhin bực mình, bị “cô tay trắng nõn của Lý Thiên Ảnh hấp tố Chính xác hơn là bị chiếc vòng tay bằng bạc trên cổ tay cô hấp dân.
Vòng tay rất nhỏ, quấn thành bốn năm vòng, bên trên được khắc gì đó.
“Làm sao vậy?” Lý Thiên Ảnh thầy Lâm Vũ kinh ngạc nhìn vòng tay của mình, lập tức nghỉ hoặc.
“Lý tiểu thư, cho tôi mượn vòng tay cô xem một chút được không?”
“Tất nhiên rồi, Lý Thiên Ảnh mỉm cười, tháo vòng tay đặt xuông trước mặt Lâm Vũ: “Cái này có đẹp không?
Vòng nhà mẹ tôi không cho tháo, lúc nào cũng phải đeo, kế cả khi ăn khi ngủ.”
Lâm Vũ cầm lấy vòng tay Lý Thiên Ảnh, nâng lên nhìn, thấy bền trên có khắc dòng chữ nhỏ: “Thiên có thiên tướng, nhân có nhân chỉ, thông minh chính trực, không bắt tư, trảm trừ tà ác, giải khốn an nguy, làm thần phẫn nộ, phấn cốt dương hôi!”
Sau khi niệm xong Lâm Vũ không khỏi kinh ngạc, lầm bầm nói: “Phủ chú trần tà?”
Lý Thiên Ảnh tò mò nhìn Lâm Vũ, không hiểu anh niệm cái gì.
“Anh niệm cái gì vậy? Là thứ khắc trên vòng tay tôi sao?”
Lý Thiên Ảnh tò mò hỏi, không nghĩ tới việc Lâm Vũ hiểu cả mấy kí tự khắc trên cái vòng tay cong cong uốn lượn như cái dây xích của mình.
“Hà tông, anh nói gì vậy? Nó cứ kì kì quái quái sao ây.” ‘ Thang Hạo cũng không nhịn được hỏi.
Lâm Vũ không đề ý đến hai n tt bọn họ, năm lây tay Lý Thiên xem kĩ lại cái dây kia, chắc chênh rằng trên đó không còn kí tự nào nữa mới buông ra.
Bàn tay trắng nõn của Lý Thiên Ảnhcòn mang theo nhiệt độ cơ thể của Lâm Vũ, cô nắm chặt tay đứng lên, trên mặt đỏ bừng.
“Song phù chú gia thân… có ý gì đây?”
Lâm Vũ cau mày lục lọi đồng kí ức của mình, đột nhiên thay đổi sắc mặt, xoay người lại nhìn Lý Thiên Ảnh king ngạc nói: “Trần tà sùng trảm thất sát, cô… cô mang mệnh hoa quỳnh sao?”
“Anh cũng biết mệnh hoa quỳnh?” Lý Thiên Ảnh nghe được lời này của Lâm Vũ kinh ngạc.
Lâm Vũ khẽ gật đầu, trên mặt còn hiện lên một nụ cười chua chát, muốn nói lại thôi, bởi thật ra anh cũng chẳng biết phải nói gì.
Phụ nữ mang mệnh hoa quỳnh, người cũng như tên, như phù dung sớm nở tôi tàn, nhanh chóng bị lãng quên.
Hoa quỳnh đẹp nhất thời điểm sắp tàn, hoa mỹ đây ‹ diễm lệ, Lý Thiên Ảnh cũng vậy, cô ây cũng đang trong độ thanh xuân phơi phới, đẹp nhất của đời người nhưng cũng có thê đột ngột ra đi.
Đúng là hồng nhan bạc phận.
Trong lòng Lâm Vũ chua xót, không thê nói ra sự nặng nề chôn giấu.
“Hà tổng, cậu tin mấy cái này sao?”
Lý Thiên. Ảnh nhìn Lâm Vũ nhuốm đây vẻ sầu não, trái tim không khỏi nhữn ra nhưng vẫn lộ vẻ cười cười quơ tay nói: “Mẹ tôi cũng tin mấy cái này, lúc tôi còn nhỏ bà tìm một thầy bói xem mệnh cho tôi. Thầy È bói nói tôi mệnh hoa quỳnh, lướt qua rất nhanh cho nên làm cho tôi chuỗi vòng này, nói có thể giúp tôi thoát khỏi hoạn nạn, bảo vệ tôi bình an, cậu nói xem ông ấy nói có đúng không?”
Lâm Vũ nhìn dáng vẻ cười nhẹ nhàng của cô lòng càng thêm khó chịu, đáp cũng không được, không đáp cũng không xong.
Theo như anh nhớ, mệnh hoa quỳnh đã có từ ngày xưa, trước nay không có ngoại lệ, đêu sẽ mắt trước năm ba mươi tuôi.
Loại mệnh này anh không có cách nào khắc chế, ngay cả chuỗi vòng tay của Lý Thiên Ảnh cũng không có l dụng gì, để an tâm hơn mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.