Hứa Tử Yên nhớ tới chuyện ngày hôm đó, vẻ mặt có chút xấu hổ, cũng thi lễ, nhẹ giọng nói: “Chào Hứa Lân sư huynh.”
Hứa Lân đánh giá Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới một lượt, hơi cười nói: “Cô cũng là đệ tử trong gia tộc?”“Dạ.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu.
Hứa Lân khẽ gật đầu, sau đó nói với đám người Hứa Lệ: “Các ngươi đi trước đi, ta có chút chuyện muốn nói với nàng.”
Vẻ mặt bọn Hứa Lệ sửng sốt, nhưng sau khi thi lễ, vẫn xoay người rời đi. Lúc này nhìn thấy thái độ của đám người Hứa Lệ, Hứa Tử Yên đã rõ, Hứa Lân trước mắt này chỉ sợ là người của nội đường, bằng không bọn Hứa Lệ cũng không tôn kính hắn như thế.
Do đó, trong lòng Hứa Tử Yên vẫn còn hơi lo lắng, không biết chuyện của mình hắn biết được bao nhiêu? Hắn giữ mình lại, kết quả muốn làm gì?
Hứa Lân nhìn thấy bọn Hứa Lệ đã rời đi, mới khách khí nói với Hứa Tử Yên: “Tới kia nói chuyện đi.”
Nói xong, liền bước đến ven đường. Hứa Tử Yên theo sát phía sau hắn đi tới ven đường. Trên đường cái gần như không có bóng người qua lại, trên trời bông tuyết bay lả tả, xung quanh một vùng trắng xóa. Hứa Tử Yên có chút bất an nhìn Hứa Lân, nhẹ giọng hỏi: “Hứa Lân sư huynh tìm ta có chuyện gì?”
“À, cũng không có gì đâu?” Hứa Lân thản nhiên cười nói: “Chính là muốn hỏi một câu, sau ngày đó, cô có từng gặp lại sư muội của ta không?”
Hứa Tử Yên nghe thế sửng sốt, thầm nói trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/177172/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.