Lúc này, không trung có mười tám tu sĩ phân thành mười tám phương vị, đặt một bàn tay lên vách núi đen. Trên mặt mỗi người đều hiện ra biểu cảm cố hết sức. Hứa Tử Yên có thể cảm giác rõ ràng, pháp lực trong cơ thể mười tám tu sĩ kia đang cuồn cuộn liên tục dũng mãnh tiến vào vách đá đen.
“Sao lại thế này?” Cổ Thành lớn tiếng quát hỏi tu sĩ bên cạnh.
“Là đêm qua, trên bầu trời bỗng nhiên rơi xuống một tảng đá, nện lên vách đá kia. Đập vào khiến phong ấn trên vách đá buông lỏng.”
“Tảng đá trên trời rơi xuống?” Hứa Tử Yên sửng sốt, ánh mắt nhìn lên vách đá, quả nhiên phát hiện một tảng đá có đường kính khoảng một thước rơi trên mặt đất.
“Vẫn thạch.” Trong đầu Hứa Tử Yên lập tức xác định lai lịch tảng đá.
“Phong ấn?” Hứa Tử Yên lại ngẩng đầu quan sát vách đá cao hơn mười trượng, bởi vì có Vưu Nguyệt và Cổ Thành bên cạnh, Hứa Tử Yên cũng không dám phóng thích tinh thần lực bản thân đi tra xét, chỉ có thể dùng ánh mắt thăm dò.
Lén lút lui về một bước, dừng ở phía sau Vưu Nguyệt và Cổ Thành, vận dụng mắt Côn Bằng quan sát vách đá. Trong mắt lóe ra sắc xanh thẳm, quả nhiên trên vách đá kia xuất hiện mười tám cái phù ấn. Mười tám cái phù ấn cùng phù lục Hứa Tử Yên hiểu cũng không giống nhau, tiêu chuẩn so với cửu phẩm phù lục đỉnh còn cao hơn, nhưng lại thấp hơn tiêu chuẩn phù bảo.
“Đây… là thượng cổ siêu phẩm phù ấn?”
Ở trong truyền thừa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593345/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.