“Đây là linh…”
“Suỵt…” Hứa Tử Yên vươn ngón trỏ dựng thẳng trước miệng, khẽ ‘suỵt’ một tiếng. Đám người Hứa Kỳ cũng đều lập tức phản ứng lại, một đám tựa như hóa trộm bỗng chốc khép chặt miệng, lấm la lấm lét nhìn quanh bốn phía.
Hứa Tử Yên liền buồn cười một trận, nhỏ giọng nói: “Đây nữ tiên truyền thụ ta công pháp lưu cho ta, không có bao nhiêu, cho nên chỉ có thể cho các ngươi mỗi người mười viên. Các ngươi phải cố gắng giữ gìn, chính là cái gọi không được để lộ tài, đừng cho sư huynh đệ trong tông môn tương lai của các ngươi phát hiện.”
Mỗi người đều vội vàng thu cái túi kia vào trong túi trữ vật, sau đó thận trọng gật đầu, ánh mắt nhìn phía Hứa Tử Yên tràn ngập cảm kích.
Sau khi trở về từ nhà Hứa Lam, Hứa Tử Yên không chế tác phù lục nữa. Nàng đã chừa lại cho mình rất nhiều phù lục, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn hẳn là đủ dùng. Mấy ngày còn lại, Hứa Tử Yên chuẩn bị lắng đọng tu vi bản thân, xem thử có thể đột phá trụ cột Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư trung kỳ hay không.
Về phần phù bảo, có Liễu Nhất Thanh ngay bên cạnh, Hứa Tử Yên cũng không tiện tiếp tục làm thí nghiệm, đành phải tạm thời từ bỏ. Kế hoạch ban đầu là khi rời đi gia tộc để lại cho gia tộc vài tấm phù bảo cũng liền thất bại.
Một ngày này, Hứa Tử Yên đang ở trong phòng tu luyện, chợt nghe trên bầu trời ngoài phòng có tiếng phi kiếm xé gió. Ngay sau đó bỗng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593340/chuong-240.html