Hứa Tử Yên cuối cùng bị khen đến mặt mũi đỏ bừng, phải bỏ chạy trối chết. Sau lưng là tiếng khen ngợi của các vị trưởng bối, mà đợi khi nàng tới ngồi chung với đám người Hứa Kỳ, nghênh đón nàng là mấy người vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Hứa Kỳ giờ đã được phụ thân đồng ý, có thể tiến vào tông môn, nên cũng buông lòng. Giờ đây càng bày ra bộ dạng huynh trưởng, nghiêm trang nhắc nhở Hứa Tử Yên: “Tử Yên muội muội, hiện tại muội đã mười sáu tuổi, hẳn nên suy nghĩ về việc chung thân đại sự của mình.”
“Phụt.” Hứa Thiên Lang đang ngồi đó uống trà, phun cả miệng trà ra. Hứa Thiên Hải cũng ôm bụng cười khúc khích, Hứa Lam thì cười duyên đến toàn thân nghiêng ngả.
Hứa Tử Yên mặt đỏ hồng trừng Hứa Kỳ một cái, nhẹ giọng nói: “Kỳ ca ca, huynh là trưởng tử của đại bá, sắp phải rời khỏi gia tộc đi tông môn. Tục ngữ nói, bất hiếu có ba tội, vô hậu là tội nặng nhất. Có phải huynh trước khi vào tông môn, cũng nên suy nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường?”
“Ha ha ha…”
Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam ngồi cạnh rốt cuộc nhịn không được, phá lên cười.
Bữa cơm này, mọi người ăn đến hòa thuận vui vẻ. Toàn bộ Hứa gia chìm trong cơn hưng phấn dào dạt.
Sau khi yến hội giải tán, Hứa Hạo Nhiên gọi nhóm năm người Hứa Tử Yên vào thư phòng, lấy ra bốn cái túi trữ vật, lần lượt đưa cho Hứa Kỳ, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam: “Trong này chứa một ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593339/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.