Hứa Hạo Nhiên vừa mở miệng cất lời, tất cả cao tầng Hứa gia đều gật đầu, bọn họ không nghĩ ra trong đội ngũ kia ngoài Hứa Tử Yên thì còn ai có bản lĩnh ấy. Bản lĩnh của Hứa Tử Yên bọn họ đã từng chứng kiến, chỉ sợ cũng bởi vì vậy, Hứa Hạo Lượng mới kết luận nhóm mười đệ tử đã đi tới rừng rậm Vô Tận.
Hứa Hạo Nhiên sững sờ ngồi một lúc lâu, cuối cùng thở dài thườn thượt, đứng dậy đi ra khỏi đại điện, đi tới ngọn núi phụ thân hắn bế quan. Một canh giờ sau, phụ thân Hứa Hạo Nhiên Hứa Đỉnh Thiên từ sau núi phóng lên cao, rời khỏi Hứa gia, bay vút tới phương hướng Bác Vọng thành.
Trong rừng rậm Vô Tận, mười đệ tử Hứa gia vẫn gắng sức đi tiếp. Hứa Lân đột nhiên truyền âm với Hứa Tử Yên: “Tử Yên, muội xem ta có nên chia cho họ một ít đan dược người thần bí tặng ta không, như vậy cũng có thể giúp họ gia tăng cảnh giới mau chút.”
Hứa Tử Yên nghe xong lập tức động lòng, chuyện gấp gáp nhất trước mắt chính là nâng cao tu vi nhóm người mình, nếu tu vi bọn họ có thể mau chóng tăng cao một ít, như vậy năng lực tự bảo vệ mình của bọn họ cũng sẽ mạnh thêm. Nơi này là rừng rậm Vô Tận, là một địa phương tràn ngập nguy hiểm, tu vi cao vào lúc này so với bất cứ điều gì đều quan trọng hơn.
Nhưng nhớ tới tu vi người mặt sẹo cụt tay kia sâu không lường được, và những lời hắn dặn đi dặn lại mình, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593229/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.