Sắc mặt mọi người đều cực khó coi, tràn ngập tự trách. Hứa Thiên Lang kia bị Hứa Tử Yên chất vấn trợn mắt há hốc mồm, gương mặt đỏ bừng lên, há miệng thở dốc, lại nói không nên lời. Hứa Kỳ đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, đám người họ đều từng là nhân vật vượt trội, hiện tại bị một cô nhóc còn nhỏ hơn mình răn dạy, trong lòng cũng có chút không thoải mái, liền nhẹ giọng nói: “Tử Yên… muội muội, muội nói hơi nặng rồi.” “Nặng?” Hứa Tử Yên lạnh lùng châm chọc: “Một đám tu tiên bị mấy người thường trên dưới Hậu Thiên tầng thứ năm chuốc thuốc tê, đem trói lại, ngay cả sinh mệnh cũng giao vào tay kẻ khác, sau khi ta cứu các ngươi, các ngươi chẳng những không tự ngẫm lại bản thân, mà còn trách ta không cảnh báo các ngươi trước. Hừ, các ngươi là trẻ con hả? Nếu các ngươi là trẻ con, như vậy, thật xin lỗi, ta không cần mấy đứa trẻ ngây thơ dễ dàng tin lời người khác. Ta cần là một chiến hữu có thể để ta giao lưng cho người đó, một chiến hữu có thể khiến ta yên tâm phía sau lưng, chuyên tâm đi đối phó kẻ địch đối diện. Với thái độ này của các ngươi, ta có thể tín nhiệm các ngươi sao? Ta dám giao đằng sau lưng ta cho các ngươi sao? Nếu ta cứ giao đằng sau lưng ta cho các ngươi như vậy, thế có khác gì tự đi tìm cái chết?” “Tử Yên, thật xin lỗi, chúng ta sai rồi.” Hứa Kỳ cúi đầu, nhẹ giọng nói. Bởi vì Hứa Kỳ bị Hứa Tử Yên răn dạy đến chột dạ, nên ngay cả hai từ ‘muội muội’ cũng không dám nói ra miệng. “Tử Yên, là lỗi của ta. Có điều vừa rồi không phải ta oán trách ngươi, mà là muốn nói nếu có lần sau, xin ngươi hãy nói cho chúng ta biết một tiếng. Lần sau, chúng ta nhất định sẽ tín nhiệm ngươi.” Hứa Thiên Lang cũng không dám thốt ra hai từ ‘muội muội’. Hứa Tử Yên hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc kích động, ngữ điệu chậm lại: “Bỏ đi, chúng ta đều là người mới ra khỏi gia tộc, trước kia chưa từng trải nghiệm phương diện này, cũng không biết đạo lý lòng người hiểm ác, lại càng không nghĩ đến thế giới này còn tồn tại một số người nhìn thấy lợi ích, sẽ bí quá hóa liều, thậm chí không để ý tính mạng. Nhưng mà, các ngươi phải nhớ kỹ, một người không thể bị vấp một cục đá đến hai lần, không có kinh nghiệm lịch lãm không đáng sợ, chúng ta có thể thông qua một đoạn thời gian lịch lãm trong tương lai, giúp chúng ta chín chắn hơn. Nhưng nếu lại có người coi việc không có kinh nghiệm trở thành điều hiển nhiên, vậy thì đừng trách ta không khách khí mời người đó rời khỏi đoàn đội này. Bằng không, ta liền rời đi.” “Muội yên tâm đi Tử Yên.” Hứa Kỳ cười khổ nói: “Có lần giáo huấn sâu sắc này, chúng ta đều đã biết thế giới bên ngoài hiểm ác, chúng ta sẽ không phạm phải sai lầm giống vậy nữa.” Hứa Tử Yên thấy tất cả mọi người đều gật đầu, trong lòng cũng biết không thể thoáng chốc liền đả kích đám thiếu niên trẻ người non dạ này quá kịch liệt, bèn cất giọng nhẹ nhàng nói: “Hứa Mai, Hứa Lam và Mỹ Nhược. Các ngươi đi nhà bếp xem còn có gì ăn được, có thể mang theo bao nhiêu hay bấy nhiêu, lát nữa chúng ta sẽ phải rời khỏi, chạy bộ tới Tây Thùy trấn. Hứa Lương Vĩ và Hứa Bằng chuyển hết tất cả thi thể vào hầm ngầm, sau đó dùng dây thừng buộc chặt cửa hầm lại, như vậy chờ đến khi chúng ta dìm thuyền, những thi thể này sẽ không nổi lên, làm bại lộ hành tung của chúng ta.” Nhìn hai nhóm người đều lập tức bắt đầu hành động, Hứa Tử Yên gọi tổ trưởng ba tổ, Hứa Kỳ, Hứa Lân cùng Hứa Thiên Lang, cộng thêm Hứa Thiên Hải hiểu biết địa hình tập trung đến phòng mình, sau khi ngồi xuống, Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói: “Chúng ta hãy nghiên cứu một chút về kế hoạch hành động về sau. Thiên Hải sư huynh, trong số những người chúng ta, huynh hiểu biết nơi này nhất, cũng hiểu biết rừng rậm Vô Tận nhất, huynh nói trước một chút đi.” Hứa Thiên Hải lắc đầu nói: “Tử Yên, ta chưa từng đi rừng rậm Vô Tận. Chỉ bằng tu vi của ta, cũng không thể đi nổi. Ta chỉ biết sau khi chúng ta băng qua Tây Thùy trấn, rất nhanh sẽ tiến đến rừng rậm Vô Tận. Theo cha ta kể, nơi đó là thiên hạ của yêu thú, càng đi sâu vào trong, cấp bậc yêu thú sẽ càng cao. Ta cảm thấy dựa vào tu vi của chúng ta, chỉ sợ ở bên ngoài rừng rậm Vô Tận mới có khả năng sống sót, hơi đi sâu vào trong, e rằng yêu thú gặp được không phải nhóm chúng ta có thể đối phó.” Hứa Tử Yên nâng hai tay, dùng ngón tay xoa huyệt Thái Dương, không khỏi cảm thấy đầu đau từng cơn. Nàng chẳng hay biết gì về thế giới này, đối với rừng rậm Vô Tận lại càng không biết, nhưng nàng đã từng gặp được yêu thú trong Thương Mang sơn mạch, nếu rừng rậm Vô Tận này còn nguy hiểm hơn Thương Mang sơn mạch, như vậy yêu thú bên trong nhất định sẽ càng thêm lợi hại. Vừa nghĩ đến đám người mình bất kể tu vi hay kinh nghiệm đều là những người non trẻ lập thành đội ngũ, đầu Hứa Tử Yên liền đau nhức hơn, vừa cúi đầu suy tư vừa nói: “Chúng ta không thể lỗ mãng xâm nhập vào rừng rậm Vô Tận, như thế chẳng khác nào tự sát, chúng ta phải lên một kế hoạch kỹ lưỡng, làm tốt công tác chuẩn bị đầy đủ. Tây Thùy trấn là nơi cuối cùng để chúng ta chuẩn bị trước khi tiến vào rừng rậm Vô Tận, cho nên chúng ta phải liệt kê danh sách tỉ mỉ, sau đó mua hết tất cả vật tư nên chuẩn bị ở Tây Thùy trấn, phải cố làm thật kỹ, không được để có bất kỳ sai sót gì.” “Ừ.” Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang dùng sức gật đầu, để cho bọn họ có việc làm, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn nhiều. Bằng không bọn họ cứ luôn cảm thấy bản thân là một đứa trẻ đợi Hứa Tử Yên chiếu cố. Điều này làm cho một đám từng là con cưng của trời chịu sao thấu, vì vậy cả đám liền cố gắng suy nghĩ. “Thiên Hải sư huynh, trước tiên huynh hãy kể ra đường lối trong Tây Thùy trấn và lộ tuyến đi từ Tây Thùy trấn đến rừng rậm Vô Tận, càng kỹ càng tốt. Sau đó lại giới thiệu về tình huống Tây Thùy trấn một lần.” Hứa Tử Yên nhìn Hứa Thiên Hải nói, ba người khác cũng vội vàng dừng suy tư, đưa mắt nhìn Hứa Thiên Hải. Trong lòng không khỏi càng thêm bội phục Hứa Tử Yên, thầm nghĩ, sao bản thân lại không nghĩ đến việc hỏi Hứa Thiên Hải về một số tình huống trước? “Được.” Hứa Thiên Hải nghiêm túc suy tư chốc lát, nỗ lực hồi tưởng để nói càng thêm kỹ càng hơn. Mà Hứa Tử Yên, Hứa Kỳ, Hứa Lân, Hứa Thiên Lang chỉ ngồi im lắng nghe. Hứa Thiên Hải nói rất kỹ càng, đám người Hứa Tử Yên cũng nghe rất chăm chú. Đợi Hứa Thiên Hải nói xong, vài người liền bắt đầu nghiên cứu lập ra kế hoạch chi tiết, còn có danh sách những thứ cần mua. Sau khi Hứa Lân phát biểu quan điểm của bản thân, lập tức theo thói quen nhìn sang Hứa Tử Yên, đột nhiên thần sắc hắn lại hoảng hốt một trận. Nghe nói lúc một người nghiêm túc làm việc là đẹp nhất, hấp dẫn nhất, mà hiện tại trên người Hứa Tử Yên lại đang tỏa ra loại mị lực này. Hứa Tử Yên vốn dĩ đã thanh lệ thoát tục, tới lúc vừa nghiêm túc, hàng lông mày xinh đẹp liền lộ ra vẻ tự tin, giơ tay nhấc chân như toát lên một nhịp điệu động lòng người. Kết hợp với nét đẹp hoàn mỹ cả trong lẫn ngoài của Hứa Tử Yên, làm mị lực của nàng càng lộ rõ hơn. Hứa Tử Yên vừa dứt lời, mọi người liền bắt đầu ghi nhớ lời Hứa Tử Yên, cả phòng lập tức yên tĩnh khiến Hứa Lân bừng tỉnh từ trong cơn hoảng hốt. Trong lòng không khỏi xấu hổ một trận. Lén liếc mắt nhìn mọi người một cái, phát hiện mọi người đều đang nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch, không ai chú ý tới hắn, mới âm thầm vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, vừa xấu hổ vừa thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng. Nhưng hắn không trông thấy là, khi hắn xác định không ai chú ý tới hắn, bắt đầu cúi đầu nghĩ về kế hoạch, khóe miệng Hứa Tử Yên lại xẹt qua một tia cười khổ bất đắc dĩ. Tới lúc mọi người rời khỏi, Hứa Tử Yên lại gọi tiểu Côn Bằng ra chơi đùa một lát, rồi chìm ý thức vào Côn Bằng tâm xem thử, vừa nhìn thấy không khỏi dở khóc dở cười thêm lần nữa. Tiểu Côn Bằng kia lại nghịch phá mấy bình đan dược Hứa Tử Yên đặt ở Côn Bằng tâm đến bừa bãi lộn xộn, la liệt khắp nơi. Cũng may không làm vỡ bình nào, cũng không bị mở nắp. Hứa Tử Yên ngẫm nghĩ, lấy ra bình ngọc, lần lượt tích một ít máu của phượng hoàng và Côn Bằng, chứa đầy hai mươi bình ngọc, sau đó thu vào vòng trữ vật. Tiếp theo đùa giỡn một lúc với tiểu Côn Bằng, đút tiểu Côn Bằng hai viên đan dược, mới đuổi tiểu Côn Bằng về Côn Bằng tâm. … Còn chưa tiến vào Tây Thùy trấn, chỉ nhìn từ xa, Hứa Tử Yên đã bị tường thành to lớn trước mắt làm khiếp sợ. “Đây là một cái trấn?” Hứa Tử Yên nhẹ giọng thì thào lẩm bẩm. Hứa Thiên Hải đi sau thấp giọng giải thích: “Nơi này kỳ thực là một thị trấn quân sự quan trọng. Bởi vì trực tiếp đối mặt với rừng rậm Vô Tận, những yêu thú thường xuyên muốn thông qua đây tấn công đất liền, cho nên nơi này chính là một lá chắn của phương bắc. Tuy rằng không phồn hoa bằng thành thị, nhưng tính chắc chắn của nó thành trì trên đất liền chưa hẳn đã sánh bằng.” “À ~~” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói với những người khác: “Chúng ta tách ra theo tổ nhỏ đi vào, đừng nên gây chuyện, mua xong mọi thứ rồi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai chúng ta lập tức rời khỏi.” Như trước là tổ hai của Hứa Thiên Lang đi dẫn đầu, sau đó cứ cách năm mươi thước là một tổ, tổ một của Hứa Lân đi ngay sau Hứa Thiên Lang, kế đó là tổ ba của Hứa Kỳ, cuối cùng là Hứa Tử Yên đi một mình. Dọc đường không gặp phải nguy hiểm gì, do sẽ không ai đoán được nhóm Hứa Tử Yên lại đến Tây Thùy trấn chỉ cách rừng rậm Vô Tận hơn mười dặm. Cũng bởi vì nhóm Hứa Tử Yên đã ẩn giấu tu vi, cho nên tất cả đều thuận lợi tiến vào Tây Thùy trấn. Khi vào đến Tây Thùy trấn, tổ một của Hứa Thiên Lang tới khách điếm thuê phòng trước, để lúc mọi người tách ra cũng có một địa điểm tập hợp. Tiếp theo, mọi người liền tách ra, từng người đi chọn mua đồ theo nhiệm vụ đã được phân công. Hứa Tử Yên bước ra khỏi một cửa tiệm, nhiệm vụ nàng phụ trách đều đã hoàn thành, hiện tại nàng vẫn đang ở xung quanh tìm kiếm, xem thử có thể mua một vài thứ cho bản thân hay không. Bỗng dưng nghe được tiếng đập sắt coong coong, trong lòng Hứa Tử Yên khẽ động, lần theo âm thanh, quẹo qua một ngã rẽ, chợt nhìn thấy một tiệm rèn, cất bước đi vào trong, phát hiện người bên trong đang bận rộn bên lò lửa. Còn có một lão giả ngồi trên ghế, trong tay bưng chén trà, không ngừng nhìn tới nhìn lui hai người trung niên và ba thanh niên rèn binh khí trước lò lửa. Bắt gặp Hứa Tử Yên đi đến, liền đặt chén trà lên bàn, đứng dậy khỏi ghế chào đón Hứa Tử Yên, hơi cười hỏi: “Tiểu thư muốn mua binh khí?” Hứa Tử Yên đánh giá lão giả một lượt, lại ngẩng đầu nhìn binh khí treo trên vách tường, trong lòng không khỏi hơi giật mình. Binh khí treo trên vách tường không chỉ có binh khí người thường sử dụng, mà còn có binh khí cho người tu tiên sử dụng, đương nhiên đều là một vài pháp khí cực kỳ phổ thông, cùng mấy loại phi kiếm linh tinh gì đó, ngay cả một pháp bảo phẩm cấp hơi cao chút cũng không có. Nhưng mà, kể cả như thế củng đủ khiến Hứa Tử Yên lập tức sinh lòng kính nể với vị lão giả đối diện. Nàng liền chắp tay nói với lão giả: “Lão tiên sinh là đại sư phụ ở nơi này?” “Phải, ta là ông chủ nơi đây.” Vị lão giả hớn hở nói. Hứa Tử Yên nhìn lại từng thanh binh khí trên vách tường, phẩm chất phi kiếm cũng không khác cái gia tộc phát cho bản thân là bao, nên liền mất đi hứng thú mua hàng, chỉ đi tới trước mặt bàn trà, lấy giấy bút từ trong túi trữ vật, vẽ vài đường lên đó, đưa cho lão giả kia nói: “Ta muốn rèn cái này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]