Hiện giờ trong lòng Hứa Kỳ hối hận không thôi. Hận không thể dùng sức tát bản thân hai cái, vì sao lúc trước mình không nghe lời Tử Yên cơ chứ? Cũng tại mình nhẹ dạ cả tin, đi tín nhiệm những kẻ này. Nhưng mà Hứa Kỳ vẫn ôm hy vọng, bởi vì lúc trước Hứa Tử Yên đã hết sức cảnh giác đám người Vương Lão Thực, nói không chừng Hứa Tử Yên đã sớm nhìn thấu trò hề của Vương Lão Thực, sẽ cứu đám người mình thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm trước mắt.
Cố chuyển ánh mắt sang Hứa Tử Yên, lại thất vọng phát hiện Hứa Tử Yên đang uể oải nằm trên sàn tàu, trông có vẻ cố sức mở mắt, nhưng mí mắt lại cực kỳ nặng trĩu, giống như nặng cả vạn cân, ráng lắm chỉ mở được một cái khe. Đến nước này, lòng Hứa Kỳ đã như tro tàn, mất hết can đảm, hận bản thân đã giao chức vị đội trưởng cho Hứa Tử Yên, mà lại không nghe theo mệnh lệnh của Hứa Tử Yên, còn khăng khăng đưa ra ý kiến phản đối.
“Ha ha ha…” Vương Lão Thực kia đột nhiên ném vò rượu trong tay lên sàn tàu, ngửa đầu cười to. Trên mặt rốt cuộc không còn chút dáng vẻ say rượu, ánh mắt phóng thích ra tia giả dối, đối lập rõ nét với gương mặt thật thà của hắn. Vung tay quát đám thủy thủ: “Mau, động tác mau lẹ chút. Dùng sức trói bọn họ ngay tại chỗ cho ta.”
Nhìn đám thủy thủ đã trói nhóm Hứa Tử Yên thật chặt xong, mới đi tới bên cạnh Hứa Kỳ, vươn tay khinh miệt vỗ vỗ trên mặt Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593223/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.