Hắn còn chưa dứt lời, Hứa Tử Yên đã gập ngón tay bắn ra, một luồng chỉ phong bắn thủng cổ họng người nọ, một dòng máu tươi liền phun trào. Mặt Hứa Tử Yên thoáng trắng bệch, đây là lần thứ hai nàng giết người sau lần giết chết thôn trưởng. Hứa Tử Yên cố nén cơn buồn nôn trong bụng, lạnh lùng đảo mắt qua đám thủy thủ và mấy thương nhân sót lại nói: “Còn người nào muốn nói nữa không?”
Tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng, sợ hãi nhìn Hứa Tử Yên. Vốn tưởng rằng là một thiếu nữ, hẳn sẽ mềm lòng hơn, thật không ngờ lại càng thêm lãnh khốc, một đám làm sao còn dám mở miệng thốt ra câu nào nữa? Kể cả Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược đứng sau cũng trợn tròn mắt, khiếp sợ nhìn Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên ngầm điều hòa hô hấp, sắc mặt khôi phục một tia ửng đỏ, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người đối diện: “Đều không nói? Vậy để ta nói cho các ngươi biết hiện tại các ngươi là ai. Các ngươi là tù binh, tù binh đó biết chưa? Làm tù binh thì nên có giác ngộ của tù binh, đừng nên khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, bằng không ta chẳng để ý giết sạch các ngươi, rồi ném xuống sông đâu.”
Mấy thương nhân cùng thủy thủ còn lại đều đồng loạt biến sắc, ánh mắt sợ hãi co rụt lại thành tiêu điểm, ánh mắt nhóm nam đệ tử Hứa Lân cũng biến đổi, lộ ra ý kính nể. Trong mắt nhóm nữ đệ tử Hứa Mai lại tràn ngập kinh ngạc và không nỡ. Hứa Tử Yên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593220/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.