Mặt Hứa Tử Yên lại càng thêm đỏ, ánh mắt lập tức ngó xuống dưới, không nhìn Hứa Lệ và Hứa Thanh Tuyết nữa, thoát khỏi hai người dây dưa, chạy tới nơi nghỉ ngơi. Còn chưa chạy được vài bước, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói tràn ngập ghen tị: “Hồ ly tinh!”
Hứa Tử Yên chợt dừng bước, bởi vì nàng cảm thấy câu này là nhằm vào mình. Quay đầu nhìn lại, phát hiện Hứa Đông Tuyết đang dùng ánh mắt đố kị trừng mình, đợi đến khi mình ngó qua, ánh mắt Hứa Đông Tuyết lại lập tức biến thành khinh thường, thậm chí cúi xuống mặt đất hung hăng ói ra một ngụm.
Mặt Hứa Tử Yên liền căng đến đỏ bừng, nhưng mà lần này không phải xấu hổ, mà là tức giận. Cố gắng nhịn xuống một hơi, bởi vì Hứa Tử Yên biết hiện tại không phải thời điểm mình nên ra tay với nàng ta, nhưng ở trong lòng cũng đã hạ quyết tâm, nếu trong lần thú triều này Hứa Đông Tuyết có thể may mắn không chết, mình nhất định phải giáo huấn nàng ta một bài học sâu sắc.
Hung hăng trừng Hứa Đông Tuyết, trên mặt Hứa Tử Yên đột nhiên hiện lên vẻ thương hại: “Hồ ly tinh thì thế nào? Dù sao vẫn tốt hơn người cực kỳ xấu xí! Cho dù ngươi có xấu hơn nữa, đó cũng không phải lỗi của ngươi, là lỗi của cha mẹ ngươi. Nhưng ngươi chạy tới dọa người, thì phải là lỗi của ngươi!”
Nói xong, Hứa Tử Yên cũng không tạo cơ hội cho Hứa Đông Tuyết lên tiếng, liền xoay người đi đến nơi nghỉ ngơi, sau lưng truyền đến giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593142/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.