Tiêu Như Tinh vừa lên tường thành, đã nghe được một giọng nói thê lương gọi mình. Quay đầu nhìn lại, đúng là đầu lĩnh Ngô gia cùng mình dẫn đội xuất chinh, Ngô Việt. Thấy bộ dạng chật vật của Ngô Việt, lại nghe được tiếng la của Ngô Việt, Tiêu Như Tinh lập tức hiểu rõ, Ngô Việt nhất định cũng gặp phải yêu thú công kích giống mình. Hơn nữa vừa nghe Ngô Việt nói như vậy, Tiêu Như Tinh liền càng thêm khẳng định cách nghĩ dưới nội tâm của mình.
Trong lòng hắn luôn hoài nghi yêu thú là từ phương hướng Thông U cốc xông tới, hiện tại nghe Ngô Việt chính miệng chứng thực, một trận bi phẫn liền dâng lên trong lòng, lập tức vọt qua chỗ gia chủ Tiêu Như Quy của mình, quỳ cái bịch xuống đất, lớn tiếng khóc hô: “Đại ca, Hứa gia bọn họ thất thủ Thông U cốc, hại Tiêu gia chúng ta quá thảm!”
Lý Vạn Bảo thấy Ngô Việt và Tiêu Như Tinh chật vật cùng phẫn nộ, lại nghe hai người khàn giọng kêu to, nhớ tới bản thân lần này lâm trận bỏ trốn tạo thành tổn thất cho các gia tộc ở Trung Đô thành, chẳng biết đại ca hắn có giết hắn để ba gia tộc kia hả giận hay không, vừa nghĩ như thế trước mắt chợt tối sầm, ngất đi.
Mà lúc này ánh mắt Ngô Mông và Tiêu Như Quy đồng thời nhìn về phía Lý Vạn Bằng, trong ánh mắt tuy rằng không dám có phẫn nộ, nhưng cũng có trách cứ. Lý Vạn Bằng thấy ánh mắt Ngô Mông và Tiêu Như Quy, vội vàng liếc mắt một cái, lại dùng ngón tay lén lút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593141/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.