Trong cuộc hội nghị, Hứa Hạo Lượng đã tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng thân phận của hắn không phải tộc trưởng, nên so ra kém thành chủ và gia chủ Tiêu gia, Ngô gia, hơn nữa tu vi của hắn cũng không bằng người ta. Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy cùng Ngô Mông lại có vẻ mơ hồ liên hợp với nhau, cho nên Hứa Hạo Lượng căn bản không tranh được với người ta, cuối cùng đành phải nuốt giận im hơi lặng tiếng hừ mũi đồng ý, rồi xám xịt trở về gia tộc. Lúc hắn vừa kể lại nội dung cuộc hội nghị cho các vị đường chủ, trưởng lão cùng đợi hắn đến nửa đêm nghe, lúc đó bên trong đại điện tựa như bị tạt một thau nước lạnh vào nồi chảo, bùng nổ. Hứa Hạo Bác cùng một số người bất hòa với Hứa Hạo Lượng lập tức đồng lòng chỉ trích Hứa Hạo Lượng, chỉ trích hắn làm việc bất lợi, nếu tộc trưởng không bị hôn mê, nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Mà đám người cùng đứng chung một phe với Hứa Hạo Lượng đều cúi đầu im lặng, trong lòng cũng thầm nói, chuyện này Hứa Hạo Lượng quả thực làm không đủ thỏa đáng, đây chẳng phải giơ mặt cho người ta đánh hay sao? Bọn họ ở trong này ồn ào, vẫn chưa tranh luận ra một kết quả, nhưng phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia lại lập tức bắt đầu hành động, đóng cửa tất cả cửa hàng nhà mình, không bán ra dược liệu và phù nữa, lại còn phái người đến cửa hàng Hứa gia thu mua, hơn nữa bên trong phủ thành chủ và Tiêu gia, Ngô gia hết sức bận rộn, đang khẩn trương luyện đan cùng chế phù. Chỉ có cửa hàng Hứa gia không nhận được thông báo từ bề trên, còn ngu ngốc hồ hồ bán hết hàng hóa, lại vô cùng phấn khởi ở trong tiệm tính tiền. Sau khi kết toán sổ sách xong, chưởng quầy các cửa hàng mừng rỡ đóng cửa hàng, kích động chạy về gia tộc, chuẩn bị bẩm báo với các đường chủ. Đợi đến khi từng lời bẩm báo lọt tới đại điện, mấy nhân vật cấp cao của Hứa gia mới phản ứng lại, lần này vừa mới bị người khác đoạt nước trên, sau đó còn bị nổ nồi. Hứa Hạo Lượng cũng quá mức tức giận, tay áo vung lên, gương mặt sa sầm đến muốn rớt xuống trên lưng bàn chân, lớn tiếng quát: “Đừng tranh cãi nữa, gia tộc đã đến thời khắc tồn vong mấu chốt, xem xem các ngươi đang làm gì? Các ngươi ầm ĩ có thể ầm ĩ ra lợi ích hả?” Mọi người đều bĩu môi, thầm nghĩ, còn chẳng phải tại ngươi khiến sự tình hỏng bét. Nhưng lúc này bọn họ cũng đều cảm giác được có vẻ ở Trung Đô thành, gia tộc của mình đang đứng giữa vòng vây nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục tranh luận như vậy, sẽ chỉ bất lợi cho gia tộc của mình, vì thế đều trầm mặc xuống, cúi đầu ngồi im lặng ở đó. Hứa Hạo Lượng hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc bản thân, cất giọng thật chậm: “Như vậy đi, nhị ca, tam ca, tứ ca, và thập nhị đệ, thập thất đệ sau khi trời sáng dẫn theo năm trăm nội đường đệ tử và năm trăm ngoại đường đệ tử đi Thông U cốc ngăn cản yêu thú.” Hứa Hạo Bác vừa nghe liền không nhịn nổi, người Hứa Hạo Lượng phái ra đều là người của phe tộc trưởng, đây chẳng phải để bọn họ đi chịu chết hay sao? Kể từ đó, làm suy yếu thế lực của tộc trưởng, mà hắn lại bảo tồn thế lực của mình, một tăng một giảm thế này, về sau thế lực của hắn chẳng phải sẽ vượt qua tộc trưởng? Vì thế, trong mắt Hứa Hạo Bác hàm chứa vẻ châm chọc nói: “Thế không biết cửu đệ chuẩn bị ở nhà làm gì?” Hứa Hạo Lượng không chút gợn sóng và sợ hãi nhìn thoáng qua Hứa Hạo Bác, thản nhiên trả lời: “Hiện tại cục diện ở Trung Đô thành không rõ, ta muốn ở lại gia tộc ứng phó với cục diện phát sinh bất ngờ. Thế nào? Nhị ca hay là không muốn góp sức cho gia tộc? Nếu nói như vậy, nhị ca liền ở lại gia tộc đi, ta cùng tam ca, tứ ca, thập nhị đệ, thập thất đệ đi Thông U cốc.” Hứa Hạo Bác nào dám để Hứa Hạo Lượng dẫn theo người mình đi Thông U cốc, đó chẳng phải để Hứa Hạo Lượng thu thập hay sao? Trong khoảng thời gian ngắn Hứa Hạo Bác cũng mất chủ kiến, đầu óc hỗn loạn. “Cứ quyết định như vậy đi, lập tức tạm thời đóng cửa các cửa hàng của gia tộc, luyện đan sư và chế phù sư trong gia tộc bắt đầu luyện đan cùng chế phù, sau đó dựa theo tu vi phân phát cho đệ tử đan dược và phù. Sau khi trời sáng xuất phát.” Hứa Hạo Miểu bĩu môi, vung ống tay áo, cất bước đi ra ngoài đại điện than thở nói: “Tạm thời đóng cửa cửa hàng của gia tộc? Còn cần đóng cửa à? Mọi thứ đều đã bán sạch.” Vẻ mặt Hứa Hạo Lượng bị kiềm hãm, nhìn bóng lưng Hứa Hạo Miểu rời đi, cắn chặt răng, áp chế cơn phẫn nộ trong lòng, thầm nghĩ: “Chờ ngươi còn mạng từ Thông U cốc trở về rồi hẵng nói.” Khoan đề cập tới cuộc tranh đấu giữa các nhân vật cấp cao, mệnh lệnh phía trên đã truyền xuống từng tầng bên dưới. Ngoại đường cũng nhận được mệnh lệnh, sau khi Hứa Tử Yên điều tức xong, vừa rửa mặt một cái, đã nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ‘cốc cốc’. Hứa Tử Yên đi tới mở cửa, vẻ mặt liền sửng sốt. Nhìn thấy ngoài cửa có một đám người đông nghìn nghịt đang đứng, Hứa Lệ và Hứa Thanh Tuyết cùng với ba mươi mấy tân đệ tử đều đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt sốt ruột. “Sao lại thế này? Các ngươi làm gì vậy?” Hứa Tử Yên nhìn thấy số người quá đông, cũng không thể mời mọi người vào phòng hết, vì thế liền đứng ở trước cửa hỏi. “Tử Yên tỷ tỷ, thành chủ muốn gia tộc chúng ta phái đệ tử ra khỏi thành ngăn cản yêu thú, ngoại đường chúng ta phải xuất chiến năm trăm người. Chúng ta làm sao bây giờ?” Hứa Lệ sốt ruột giành trước mở miệng. Lòng Hứa Tử Yên trầm xuống, nhưng mà nàng biết chuyện này mình không thể làm chủ, điều mình có thể làm chính là bảo nhị bá phụ để mình ở lại gia tộc. Giờ phút này, Hứa Tử Yên còn chưa biết nhị bá cũng bị Hứa Hạo Lượng phái ra ngoài. Nhưng mà, trong lòng Hứa Tử Yên cũng không muốn ở lại gia tộc, nàng rất muốn đi thử, để tìm hiểu xem bộ dạng của một con yêu thú. Lần trước nàng chỉ ở trên tường thành quan sát, chứ không có kinh nghiệm tự mình chiến đấu, hơn nữa nàng cũng biết, chiến đấu mới là cách tốt nhất đề cao cảnh giới, chỉ tu luyện ở nhà không sẽ chẳng được gì. Ở trong lòng, Hứa Tử Yên đã quyết định, lần này mình nhất định phải ra khỏi thành tham gia hành động của gia tộc, huống hồ mình đã làm tốt công tác chuẩn bị. Ngẩng đầu nhìn mấy tân đệ tử trước mắt, thấy trên mặt bọn họ hiện lên vẻ sốt ruột nhàn nhạt, Hứa Tử Yên thản nhiên nói: “Ra mở mang tầm mắt một chút cũng tốt, dù sao cũng không thể ở trong gia tộc cả đời không ra ngoài.” “Nói đúng lắm!” Hứa Tử Yên vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng trầm trồ khen ngợi, Hứa Tử Yên nhìn lại theo tiếng, đã thấy phía sau bọn họ có một đám người đang đi tới. Bốn người dẫn đầu đúng là bang chủ của bốn bang hội ngoại đường, bang chủ Dũng Cảm bang Hứa Cảm, bang chủ Cẩm Tú bang Hứa Văn, bang chủ Lăng Thiên bang Hứa Thiên Khiếu, bang chủ Mai Hoa bang Hứa Đông Tuyết. Hứa Tử Yên xuyên qua bả vai mọi người nhìn lại bọn họ, chỉ thấy Hứa Cảm cao lớn tráng kiện, cả người cơ bắp nảy nở, bên trong hai mắt phóng ra tia hung mãnh. Hứa Văn mặc một bộ áo bào trắng, dưới trời đầy tuyết, trong tay còn cầm một cây quạt xếp, thỉnh thoảng lại phe phẩy, đúng là một bộ dạng bốc mùi. Hứa Tử Yên thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn không sợ đông lạnh à. Hứa Thiên Khiếu có dáng người vừa tầm, cũng rất sắc bén, trong hai mắt lóe lên tia sáng. Hứa Đông Tuyết ăn mặc rất xinh đẹp, quần áo đỏ thẫm, vào lúc hai mắt đảo quanh, có sắc màu rực rỡ lưu động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]