Chương trước
Chương sau
Edit: Sương Rồng, Vạn

Trực tiếp uy hiếp Chu Triết, ý tứ rất rõ ràng, ông mà không tỏ thái độ thì sẽ làm lớn chuyện, như vậy Thị ủy chính quyền thành phố sẽ nắm lấy chuyện này không tha cho đến khi tổng bộ Cục Quốc An cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục.

Đến lúc đó, chỉ sợ Chu Triết cũng sẽ bị cấp trên trên trách phạt, cũng sẽ phải lãnh trách nhiệm.

Chu Triết sửng sốt, con ngươi đảo một vòng, cười ha hả nói:

- Vâng, Thường bí thư trưởng nói đúng, vậy cứ theo như ý của Thường bí thư trưởng, chúng ta nên xử lí Phó Nghị như thế nào?

Trực tiếp đem củ khoai lang nóng bỏng tay ném qua cho Thường Khả Dung, ông không phải muốn xử lí Phó Nghị sao? Đã vậy, tôi đem toàn bộ chuyện này giao cho ông xử lí, ông muốn xử lí như thế nào thì xử lí như thế đó.

Ngược lại, nếu có chuyện gì xảy ra đều không có quan gì tới tôi đây.

Thường Khả Dung cũng là hạng cáo già, mánh lới này của Chu Triết há lại dấu diếm được lão ta, cười lạnh một tiếng, từ từ nói:

- Chu cục trưởng, ông nên nhớ ông mới chính là cục trưởng Cục quốc an thành phố Giang Châu, tôi là đại biểu Thị uỷ chính quyền thành phố nên không dám vượt quyền, xử trí như thế nào vẫn là do Chu cục trưởng tính đi.

Phó Nghị ở một bên, lông mày nhíu lại một chỗ, hắn là quân nhân, làm việc trước nay luôn là ‘lôi lệ phong hành’, đối với thủ đoạn của Chu Triết cùng Thường Khả Dung hắn thấy thập phần khó chịu, vỗ bàn một cái, giận dữ nói:

- Muốn xử lí tôi, mấy người các ông còn chưa có ai có đủ tư cách đó. Không cần chơi cái gì tâm cơ, đơn giản là sợ gánh trách nhiệm, đẩy tới đẩy lui, thật nghĩ mọi người có nhiều thời gian sao hả?

“Bộp” Chu Triết giận tím mặt, phẫn nộ đứng dậy, chỉ vào mặt Phó Nghị, giận dữ nói:

- Phó Nghị, trong mắt cậu còn có lãnh đạo, còn có tổ chức sao? Ngang nhiên chất vấn lãnh đạo, cậu muốn tạo phản sao?

- Tạo phản?

Phó Nghị cười một tiếng, thản nhiên nói:

- Chu cục trưởng, chụp cho tôi một cái mũ thật lớn a, Phó nghị tôi đội không nổi đâu.

- Cậu….

Chu Triết thật sự đã bị Phó Nghị chọc tức, sắc mặt tái lại, cắn răng một cái, lạnh lùng nói;

- Được, Phó Nghị, cậu gian ngoan mất linh, đừng có trách tôi không khách khí.

Phó Nghị cười nhạt, không để ý tới Chu Triết, thái độ như vậy rõ ràng là nói cho Chu Triết biết, ông muốn xử trí như thế nào đó là việc của ông, nhưng mấu chốt là ông xử trí được tôi sao?

Chu Triết đúng là bị chọc đến tức, nói tiên tục ba từ “được", lạnh lùng nói:

- Tôi đại biểu Đảng uỷ Cục quốc an thành phố Giang Châu, chính thức đối với sự kiện Phó Nghị xử lí như sau: một, miễn đi chức vụ đại đội trưởng đội hành động đặc biệt, do cơ quan Cục quốc an kỉ luật kiểm tra, đối với cậu ta tiến hành điều tra, một khi phát hiện có hành vi không tuân theo quy định sẽ đưa ra toà án quân sự.

- Thứ hai, phàm là những ai tham gia sự kiện lần này đều bị cách chức, tuân theo pháp luật điều tra nghiêm túc xử lí. Đối với Hùng Huy, Đảng uỷ sẽ chính thức đưa ra văn kiện, giải thích vấn đề rõ ràng cụ thể, vẫn phải cho người chết một cái công đạo, nếu muốn bồi thường, sẽ bồi thường theo tiêu chuẩn cao nhất.

- Thứ ba, miễn đi vị trí Đệ nhất phó cục trưởng Cục quốc an thành phố Giang Châu của Phó Nghị, đảng uỷ phó thư kí, đối với việc của cậu ta, đảng uỷ sẽ có văn kiện chính thức báo lên tổng bộ. Xét thấy Phó Nghị có biểu hiện ‘gian ngoan mất linh”, quyết định lập tức bắt Phó Nghị áp giải về tổng bộ.

….Độc!

Đây hoàn toàn là cách làm rút củi dưới đáy nồi, không chỉ có chôn vùi sự nghiệp chính trị của Phó Nghị, hơn nữa Phó Nghị còn vì thế mà gánh chịu trách nhiệm rất lớn, không nói đến có phải chịu tai ương lao tù hay không nhưng việc khia trừ công việc với cấp bậc đã là việc ván đã đóng thuyền.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người cũng không ai dám nói gì, Chu Triết thế mạnh, mỗi người đều lĩnh giáo qua Cục quốc an thành phố Giang Châu, bây giờ Phó Nghị có bối cảnh thâm hậu còn bị Chu Triết chỉnh cho thảm hại như vậy, những người còn lại thì càng không giám động vào quyền uy của Chu Triết.

Chu Triết thấy mọi người không nói lời nào, lão ta rất hưởng thụ cái cảm giác dưới một người mà trên vạn người, liếc mắt nhìn qua mọi người phía dưới, lạnh nhạt nói:

- Đây là ý kiến của đảng uỷ cục, ý kiến xử lý Phó Nghị sẽ được phát ra dưới văn kiện chính thức, có ai có ý kiến khác không?

Ánh mắt sắc bén đảo qua, tất cả mọi người đều cúi đầu, chê cười, lúc này, ai còn dám cùng Chu Triết đối nghịch thì chính là muốn chết rồi.

Không một ai lên tiếng, Chu Triết thấy vậy, mừng rỡ trong lòng, xem ra đại cục cục Quốc An thàng phố Giang Châu đã thành, quyền lực đều nằm trong tay lão rồi, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Tốt, không có ý kiến khác vậy nghị quyết đã thông qua, hiện tại, nghe mệnh lệnh của tôi, đội hành động đặc biệt bắt Phó Nghị, trục xuất đưa về tổng bộ cục Quốc An.

- Ta ngược lại muốn xem ai dám!?

Một thanh âm trầm bổng truyền đến, sau đó, cửa phòng họp bị đẩy ra, bốn người xông vào.

Từ động tác bọn họ nhìn đến, nhanh nhẹn, quang minh, không dài dòng, rõ ràng là binh sĩ đã trải qua đặc thù huấn luyện.

Sau đó, một người tuổi còn trẻ, ngậm điếu thuốc lá, thong thả từ ngoài cửa lớn phòng họp đi vào, hít sâu một cái, chậm rãi nhả ra một làn khói, mặt lạnh nhìn mọi người, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Tôi lại muốn xem lá gan ai lớn như vậy, ngay cả Đại tá Phó Nghị cũng dám bắt.

Người thanh niên này không phải ai khác mà chính là Lý Tưởng. Hắn nhận ủy thác của Phó Bản Triều tạm thời nhậm chức Điều tra viên đặc biệt Cục quốc an thành phố Giang Châu, toàn quyền phụ trách điều tra những sự kiện đối ngoại trọng đại, cùng với toàn quyền xử lí việc của Hùng Huy, Phó Nghị.

Lý Tưởng chậm rãi nhả ra một làn khói, hai mắt lạnh như hàn sương, quét mắt nhìn mọi người trong phòng họp, sâu trong mắt ẩn dấu sát khí băng lãnh đến cực điểm, làm cho đại bộ phận mọi người cúi đầu không dám nhìn đến.

Mặc dù Chu Triết, Hùng Bách Đào, Thường Khả Dung là đại lão chính giới thành phố Giang Châu, nhưng sau khi thấy ánh mắt Lý Tưởng thì trong lòng cũng run sợ, bọn họ đều nhìn ra sát khí của Lý Tưởng, băng lãnh, tràn ngập mùi vị máu tươi vô tình, đây mới thực sự là gặp phải huyết sát khí.

- Cậu là ai? Nơi này là cục Quốc an thành phố Giang Châu, người không có phận sự không thể tuỳ ý ra vào.

Chu Triết giận tím mặt, lão muốn hạ lệnh bắt Phó Nghị, nhưng Lý Tưởng lại dám bảo vệ hắn, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Lý Tưởng căn bản không có để lão ta vào trong mắt.

- Hắn chính là Lý Tưởng, là đầu sỏ hại chết con trai tôi.

Hùng Bách Đào đột nhiên đứng lên, chỉ vào Lý Tưởng, lớn tiếng quát tháo.

Nếu không vì Lý Tưởng, con của ông ta như thế nào bị bắt, cuối cùng như thế nào lại có thể chết.

Lý Tưởng cười nhạt, búng búng tàn thuốc, khinh thường nói:

- Hùng bí thư, ông có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được đâu nha, ông nói tôi hại chết con của ông vậy có chứng cứ không hả?

Hùng Bách Đào âm lãnh nói:

- Lý Tưởng ngươi chớ đắc ý, là ngươi ra mệnh lệnh đội hành động đặc biệt của Cục quốc an thành phố Giang Châu bắt con ta đi, hiện tại con ta đã chết, ngươi không phải đầu sỏ thì là cái gì?

- Ah, thật có chuyện như vậy sao?

Ánh mắt Lý Tưởng nhìn về phía Phó Nghị, lại nhả ra một làn khói, nói:

- Phó Nghị, chuyện gì xảy ra? Ta thật ra lệnh cho cậu bắt người sao?

Phó Nghị lúc đầu thấy Lý Tưởng xuất hện ở phòng họp Cục quốc An thành phố Giang châu, cũng là kinh ngạc một hồi, không phải là người bên trong cục là không được phép tự ý ra vào, chớ nói chi đến chuyện xuất hiện ở phòng họp trung tâm khu vực như vậy, nhưng rất nhanh hắn thấy bốn binh sĩ đặc công làm hành động bảo vệ Lý Tưởng thì hắn đã biết chuyện gì xảy ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.