Chương trước
Chương sau
Edit: Vạn

Phó Bản Triều ha ha cười nói: “Vậy thì có sao, chú có thể tạm thời ủy nhiệm cháu làm đặc phái viên, chuyên môn phụ trách chuyện này, chờ chuyện này kết thúc lại để cháu tự do, như thế nào?”

Lý Tưởng cười khổ nói: “Cháu có thể cự tuyệt sao?”

Phó Bản Triều hào sảng nói: “Có thể, nhưng chú sẽ lập tức đem Phó Nghị triệu hồi về tổng bộ, chỉ cần có chú, không ai dám làm gì nó đâu.”

Lý Tưởng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Chú Phó à, người thật là cố ý bức cháu mà, nếu như Phó Nghị triệu hồi về tổng bộ, như vậy con đường chính trị của cậu ấy dừng ở đây rồi. Làm anh em của cậu ấy sao cháu có thể thấy chết không cứu được.”

Phó Bản Triều nói: “Vậy thì dễ làm rồi, chú tin tưởng năng lực cùng trí tuệ của cháu, nếu như cháu chịu tự mình xuất thủ, Chu Triết không phải là đối thủ của cháu.” Hắn đối với Lý Tưởng tràn đầy lòng tin, Chu Triết có lợi hại đi nữa cũng chưa phải là đối thủ của Lý Tưởng.

Toàn bộ sự việc chỉ cần đối phó Chu Triết, như vậy còn lại dù ai múa máy như nào đi nữa cũng không làm gì được Phó Nghị.

Lý Tưởng cười khổ nói: “Chú Phó, ngài quá xem trọng cháu rồi, cháu xuất thủ cũng chưa chắc có nắm chắc thắng.”

“Nhưng chú đối với cháu rất có lòng tin.” Phó Bản Triều kiên định nói, “Chú tin tưởng năng lực của cháu, nhất định sẽ làm được.”

Lý Tưởng cảm thán nói: “Nói đi chú Phó, vì sao nhất định phải mời cháu gia nhập Cục quốc an? Có phải có chuyện gì lén gạt cháu không?”

“Cháu nghĩ chú sẽ có chuyện gì giấu cháu sao? Cháu là một nhân tài, không nên làm mai một tài hoa của mình.” Phó Bản Triều nghiêm trang nói.

Lý Tưởng biết Phó Bản Triều không có nói thật, có điều hắn cũng không tính toán nhiều như vậy, nói: “Được, chú Phó, lần này cháu đáp ứng chú, có điều chú đã nói khi chuyện kết thúc cháu sẽ lại tự do đấy.”

“Ha ha, đó là tất nhiên, chú Phó nói có khi nào không chắc chắn không.” Phó Bản Triều cười ha ha nói.

Lý Tưởng cười nói: “Dường như chú nói chuyện chưa từng thấy chắc chắn bao giờ.”

“Tiểu tử cậu nói thế là cố ý hủy đài của ta rồi.” Phó Bản Triều nghiêm túc nói, “Lý Tưởng, ta đã phái người đi đón cậu, bọn họ sẽ giúp đỡ cậu đi xử lý chuyện này, đồng thời ta sẽ đem hết toàn lực ủng hộ cậu.”

“Tốt quá, lời hay không cần nói nhiều, trong lòng cháu nắm chắc rồi.” Lý Tưởng cười ha ha một tiếng, sau khi nói xong thì ngắt điện thoại luôn.

Phó Bản Triều nghe được đầu kia điện thoại truyền tới tiếng “tút tút”, cười khổ một tiếng nói: “Tiểu tử thối dám cúp điện thoại ta, cậu là người đầu tiên đấy.” Lắc đầu, không nói gì nữa.

Lý Tưởng sau khi cúp điện thoại đứng dậy đi ra ban công, nhìn trăng đã lệch về phía chân trời, hai mắt hiện lên một đạo hàn quang.

Không bao lâu di động của hắn vang một tiếng, có người gửi tin nhắn đến, hắn lấy ra nhìn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra một nụ cười sáng lạng.

Trụ sở Cục quốc an thành phố Giang Châu.

Phó Nghị thần sắc nghiêm trọng ngồi ở một chỗ, còn lại các phó cục trưởng, phụ trách các phòng ban đều tránh né hắn như là tránh ôn dịch.

Ở thành phố Giang Châu nhất là Cục quốc an, nếu ai đắc tội Chu Triết thì khẳng định là không có quả ngọt để ăn rồi.

Phó Nghị vừa lên chức đã không nhìn mặt mũi Chu Triết, một mình điều động đội hành động đặc biệt, đã xúc phạm nghiêm trọng tới quyền uy của Chu Triết, không bị Chu Triết chèn ép mới là chuyện lạ.

Hiện tại Cục quốc an thành phố Giang Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, Phó Nghị có hậu trường cùng bối cảnh đi nữa cũng không thoát được chuyện lớn như vậy, hắn cuối cùng sẽ như thế nào ai cũng không nói được.

Có điều có một điểm là nhiều người cùng nhất trí đồng ý, đó là Phó Nghị cuối cùng sẽ bị điều khỏi Cục quốc an thành phố Giang Châu.

Thử hỏi hắn gây ra chuyện lớn như vậy nếu như vẫn còn lưu lại Cục quốc an thành phố Giang Châu, chẳng phải là kích thích mối quan hệ giữa địa phương và trung ương sao? Mọi người suy đoán Chu Triết chắc hẳn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, hắn sẽ tình nguyện tráng sĩ chặt tay, hi sinh đi Phó Nghị.

Cho nên mọi người thấy Phó Nghị một mình ngồi đó đều né tránh hắn, rất sợ cùng hắn có liên quan gì sẽ bị Chu Triết ghi hận, tìm một lý do nào đó đem bọn họ đi điều tra thì mệt.

Phó Nghị không nhúc nhích ngồi ở một chỗ, tư thế ngồi của hắn là tư thái tiêu chuẩn của quân nhân, hai mắt nhìn thẳng, miệng đóng chặt, ánh mắt bất động, đối với tiếng nghị luận của người khác, cùng với những ánh mắt lạnh lùng đều không có để ở trong lòng.

Nửa giờ sau, Phó bí thư chánh pháp ủy thành phố Giang Châu Hùng Bách Đào, Cục trưởng cục công an thành phố Giang Châu, cùng với Thị ủy thường ủy thành phố Giang Châu Bí thư trưởng Thường Khả Dung, còn có một ít quan chức cấp cao của chính quyền thành phố đã có mặt.

Thường Khả Dung là đại biểu cho Nhà nước, về phần các Thị ủy thành phố Giang Châu khác, chính quyền thành phố là đại biểu cho các phe phái bất đồng lợi ích, bọn họ nhất tề tụ tập ở Cục quốc an thành phố Giang Châu, là nhận ủy thác của Hùng Bách Đào, muốn Cục quốc an thành phố Giang Châu cho Hùng Bách Đào một cái công đạo.

Chu Triết hiển nhiên cũng không nghĩ tới lực ảnh hưởng của Hùng Bách Đào lớn như vậy, nhiều đại lão giới chính trị thành phố Giang Châu lớn như vậy cũng có thể mời được, như vậy áp lực của hắn càng lớn hơn.

Có điều hắn cũng sẽ không sao cả, họa cũng không phải do hắn gây ra, trách nhiệm tự nhiên không phải do hắn gánh chịu, Hùng Bách Đào tụ tập nhiều đại lão chính giới như vậy cũng không phải làm khó dễ hắn.

Cho nên hắn không cần lo nghĩ, trái lại có một loại cảm giác hả hê, muốn nhìn một chút Phó Nghị cuối cùng là bị đánh bại trở về tổng bộ Cục quốc an như thế nào.

Mười lăm phút sau, Chu Triết thông báo cho cán bộ Cục quốc an họp, phòng họp to như vậy mà ngồi đầy kín người, phó cục trưởng thì ngồi phía trên, còn lại là sắp xếp tại trên lễ đài.

Vị trí của Phó Nghị ở một góc trên lễ đài, trên bàn để một tấm biển ghi hai chữ Phó Nghị.

Phó Nghị cười lạnh một tiếng, hắn không nói gì từng bước kiên định đi từ từ đến vị trí kia, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Chu Triết ở phía xa quan sát Phó Nghị, nhìn thấy Phó Nghị lãnh đạm cùng bình tĩnh như vậy, trong lòng cũng không khỏi ngưỡng mộ tâm tình của hắn, lại có thể đem tâm tình khống chế tốt như vậy.

Nếu như Phó Nghị không phải người của Phó gia, mà là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Chu gia, như vậy lúc này đây hắn bất luận như thế nào cũng đều phải cứu Phó Nghị.

Đáng tiếc Phó Nghị lại đối đầu với mình, hắn không thể đem người như vậy lưu lại Cục quốc an thành phố Giang Châu được, lưu hắn lại bên người tuyệt đối là một mối nguy hại thật lớn.

Vừa vặn hắn mượn dùng chuyện lần này đem Phó Nghị đá ra khỏi đội ngũ Cục quốc an thành phố Giang Châu, về phần kế tiếp Phó Nghị sẽ phải chịu loại đãi ngộ gì, sẽ có số phận chính trị như thế nào cũng không phải là chuyện hắn có thể lo lắng.

10 phút sau, hội nghị bắt đầu, Chu Triết là chủ nhà, sẽ chủ trì cuộc họp.

Lời nói khách sáo với phía chính phủ hắn vẫn phải nói.

Chu Triết nói: “Các đồng chí, hôm nay mời mọi người tham dự cái cuộc họp này là có chuyện tình khẩn cấp phải xử lý, đương nhiên trước khi nói ra chuyện tình, đầu tiên tôi xin đại biểu Cục quốc an thành phố Giang Châu xin nhiệt liệt hoan nghênh đối với Thị ủy chính quyền thành phố, đối với Phó bí thư Chánh pháp ủy thành phố Hùng Bách Đào đến đây chỉ đạo công tác.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.