Ngày mùng tám tháng sáu âm lịch (cổ nhân không cần dương lịch) với ta mà nói là một ngày rất quan trọng, có thể nói là ngày tận thế, hôm nay là ngày ta xuất giá. Ta mới hai mươi ba tuổi, không, mười bảy tuổi, vẫn là thiếu nữ vị thành niên, tên họ Giang kia lại dám kết hôn, hắn không sợ phạm pháp a. Hơn nữa ta đây là bị bức hôn, căn bản không nghĩ tới cảm thụ của ta, ta có nhân quyền của ta a. Sáng sớm, mọi việc trong nhà bắt đầu lu bù lên, tuy rằng ta bị giam trong phòng không thể thấy được bên ngoài nhưng có thể nghe được tiếng bước chân hỗn loạn thuyết minh bọn hạ nhân đều đang bận rộn. Ta như người ngoài cuộc, không chú ý chút nào, hôn lễ này tựa hồ không liên quan tới ta. Ta biết ta sẽ không đó (gả) ra ngoài, băng sơn (anh Hàn thường được bạn Vân gọi là băng sơn = núi băng) sẽ đến cướp dâu, cho dù không đến ta cũng sẽ chạy. Ta đoán khoảng chừng gần chín giờ, một vị lão nương mang theo Hồng Tụ cùng một đống nha hoàn vội tới trang điểm cho ta. Tốt xấu cũng phải ăn điểm tâm đã được không, đói chết ai phụ trách a.
Ta mặc cho đám người thay quần áo, vấn tóc. Khi vẫn tóc còn lẩm bẩm mấy câu cát tường. Mà ta lại một câu cũng không nghe vào, chỉ nghĩ tới chạy trốn. Muốn đánh phấn cho ta, ma ma kia lên tiếng: “Tiểu thư, xin hãy bỏ vật này xuống.” Đang nói tới kính mắt của ta. Ta tháo kính mắt xuống, bỏ vào tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-khi-phu/178539/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.