Hoàn hảo ta đang mặc trang phục vận động, đi lại trong núi cũng không quá khó khăn. Rửa sạch túi xách một chút, trừ bỏ di động còn có mấy thứ đồ trang điểm, tấm thẻ tín dụng cùng một đống phiếu khuyến mại giảm giá, trừ bỏ đồ trang điểm, những vật khác đến cổ đại chẳng khác nào rác rưởi. Phiếu khuyến mại giảm giá không thể dùng, di động sẽ sớm hết pin, cho dù không hết pin cũng không có tiền. Nếu đến đây, liền hảo hảo làm việc, không phải còn có thể trở về sao. Như thời không đại thần đã nói, không có cảm tình gì với thân nhân, ta đến đây căn bản sẽ không nhớ nhung gì họ. Bọn họ cũng sẽ không tưởng niệm ta, bất quá nghe ý tứ của thời không đại thần, có lẽ thời gian hiện đại và nơi này không giống nhau. Có lẽ thật sự là hiện đại một ngày bằng nơi này mười năm.
Tuy rằng không nhớ người nhà nhưng ta bắt đầu nhớ Tiểu Bình, còn có Sơn Bản lão sư. Nhân sinh khó được một lần xuyên qua, hơn nữa loại chuyện như xuyên qua này rất nhiều người cầu đều không được, kỳ thật ta thầm cảm thấy mình thật may mắn đã được thời không đại thần đáng ghét kia lựa chọn.
Đi bộ trong rừng cây rậm rạp nửa ngày, một bóng người cũng không thấy. Ta thầm mắng thời không đại thần chết tiệt, nói an bài cho ta thân phận nhị tiểu thư Mộ Dung gia cái gì, lại đem ta vứt sau núi. Núi sâu như vậy không biết có dã thú lui tới hay không, lão tử mới hai mươi ba tuổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-khi-phu/178537/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.