“Mộ Dung cô nương.” Một cái thanh âm đáng ghét vang đến, ta không thể không quay đầu lại, kết quả, ta chút nữa ngã ngửa ra đất. Đứng ở phía sau ta, không phải là lão hổ, cũng không phải là sài lang. Bất quá có một con hổ cái, một bệnh thần kinh, lại còn có Y Dục Thành. Bệnh thần kinh nét mặt một chút biến hóa cũng không có, Y Lạc Lạc vẻ mặt tươi cười đắc ý, vừa rồi thanh âm phát ra thập phần chán ghét chính là của nàng. Nàng ta chính là cười, cười đến ta muốn run da đầu lên. Ta không nghĩ có người thấy Nguyệt Quang tiên tử cùng đại khối băng đi cùng một chỗ, cho nên, ta xuất phát vẫn là bộ dạng Mộ Dung Ý Vân. Vốn nghĩ sau khi chia tay cách một ngày, tìm địa phương không ai hay thay đổi trang phục, nào biết, vừa ra cửa liền đụng ngay ba oan gia. Bổn tiểu thư thực bi thảm lại gặp phải mấy tên này. Đại khối băng, hiện tại có thể ở gần đây bảo hộ ta không? Nếu vậy ta liền la to cứu mạng! Thực mất mặt nga. Không nghĩ vừa mới rời đại khối băng một cái ta liền gặp xúi quẩy. “Mộ Dung cô nương, ngươi sợ cái gì?” Bệnh thần kinh cư nhiên châm chọc mỉm cười, ta thực muốn đem da mặt hắn lột ra. Ta liền đứng lên, trừng mắt nhìn bọn hắn: “Ta sợ, sợ bọn ngươi đó, đừng đắc ý, bệnh thần kinh, một lúc nào đó ta sẽ thu thập bọn ngươi.” Bởi vì nói thực quá nặng, liền văng ra một đống nước miếng. “Bệnh thần kinh?” Hắn nghi hoặc hỏi lại ta. Ta tùy tiện lấy một lý do nói. “Nguyệt Quang tỷ tỷ nói ngươi bệnh thần kinh, ngươi chính là bệnh thần kinh.” Ta lấy Nguyệt Quang ra mắng hắn, Mộ Dung Ý Vân không mắng được hắn thì Nguyệt Quang mắng được hắn. Y Lạc Lạc cười nói: “Mộ Dung Ý Vân, mắng thật thống khoái, ngươi sẽ không nghĩ giáo chủ của ngươi còn đến cứu đi?” Ta giận tím mặt nhìn nàng, khinh bỉ nói: “Ngươi nghĩ ta là loại dựa vào người khác mới sống được sao? Bổn tiểu thư bắt đầu tập võ, ngươi còn trong bụng mẹ, có giỏi thì trên «Hành lộ nan» phân cao thấp. Mấy ngày trước ta còn thọ thương, nếu không thì ngươi ăn đau, không phải ta đả kích ngươi, trước tiên về soi gương ngắm kĩ lại.” Ta mắng người chính là luyện đến thần sầu, không mắng nàng đến chết tâm thì không phải là ta. Quả nhiên Y Lạc Lạc giận đến khí huyết dâng lên, xúc động muốn đánh ta: “Ngươi…” Phải, chính là hiệu quả ta cần có. Ta liền lui ra sau vài bước, vừa lui vừa nói: “Ngươi hiện muốn đánh ta? Ta hiện tại thương thế nghiêm trọng, chân cũng bị thương, ánh mắt thì có tật, làm gì, làm gì? Khi dễ người bệnh a? Có bổn sự, ngươi đừng đụng đến ta, ở «Hành lộ nan» ta với ngươi đối chiến một hồi phân cao thấp.” Nàng là tiểu thư của võ lâm thế gia, là võ lâm đệ nhị mỹ nữ, tất nhiên tự phụ tự cao, ta liền lợi dụng tâm lí, làm cho nàng không dám tấn công ta, lừa nàng đem ta về Bách Hiểu Đường, chỉ cần ở địa bàn của ta, ta còn sợ nàng? Nàng hừ lạnh một tiếng, chỉa kiếm vào ta nói: “Là ngươi nói, một tháng tới, ta ở «Hành lộ nan» đường hoàng thắng ngươi, nếu ngươi thua, gọi ta một tiếng bà nội.” Ha, nghĩ lại nếu tính niên đại lịch sử, ta gọi nàng một tiếng tổ tông cũng không phải là quá đáng. “Gọi là gì?” Ta cố ý như không nghe rõ. “Bà nội.” Nàng cắn răng lặp lại, ta lại bày ra một điệu cười cực kì vô lại: “Thực ngoan nha, gọi ta thêm tiếng nữa nào.” Ta không đem nàng đảo đến điên đầu, cũng làm nàng máu xông lên não. “Ngươi…” Nàng lại chỉ vào người ta nói không ra lời, nói thật, ta hơi ái ngại cho nàng, gặp được ta thì nàng liền không khác gì gặp đại xui xẻo. Ta lại liếc liếc mắt: “Làm gì, muốn đánh nhau? Các ngươi ba người ức hiếp một nữ nhân như ta, hai nam nhân lại thêm một ác nữ khi dễ ta một nữ nhi yếu đuối tử, có biết sĩ diện hay không? Nếu ta mà như các ngươi e rằng đã kiếm một chỗ giấu mặt đi từ lâu rồi.” Nếu luận phong độ, ta có thể đạt được chức ti bỉ vô sỉ đệ nhất nhân. “Ngươi…” Y Lạc Lạc tức đến mắt đỏ ngầu chỉ hận không thể nhai nuốt ta. “Y đại tiểu thư, đừng giận, tức chết phí đất, tốn tiền chôn cất, lại tốn ta một công khóc thuê ngươi.” Y Lạc Lạc giống như bị kim châm, kêu lên như điên, cũng may là bệnh thần kinh bên kia đã kéo nàng lại, không thì lập tức xuất hiện hung án. “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, Nguyệt Quang ở đâu?” Bệnh thần kinh, ngươi cười, đừng giống đại khối băng, cứ thấy ta là cười! Ta không thèm nhìn hắn: “Nguyệt Quang, hảo gọi tên, ai cho phép ngươi gọi tỷ tỷ bằng nhũ danh?” Bệnh thần kinh có phần bất nhẫn: “Nàng ở đâu?” “Nàng chính là phải đi đến «Hành lộ nan», hiện tại bế quan luyện công.” “Luyện ở đâu?” Ta hiện tại ở trước mắt các ngươi luyện công phu mắng người, các ngươi lại không biết! “Không biết, hỏi ông trời đi.” Ta vẫn là không thèm liếc hắn một cái. “Ngươi là nghĩa muội của nàng, lại biết nàng bế quan, nhất định sẽ biết nàng bế quan ở đâu.” Ta là biết, bất quá nói ngươi có tin không? “Nàng chỉ nói với ta nàng bế quan, chứ không nói địa phương cụ thể.” Ta liền lấp liếm. “Xem ra, ngươi là người rất quan trọng với nàng, nếu nàng biết ngươi gặp nguy hiểm có thể xuất hiện hay không?” Làm gì? Bệnh thần kinh, ta cảnh cáo ngươi, đừng loạn. “Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng động đến ta, nếu ta có chuyện gì, Nguyệt Quang tỷ tỷ sẽ không buông tha cho ngươi, Bách Hiểu Đường sẽ không buông tha cho ngươi, Thủy Vũ Mị cũng sẽ không, đại khối băng lại càng không.” Ta đem một lô một lốc người ra làm chỗ dựa, xem hắn dám động đến ta không? Nếu động tới, ta liền bảo Bách Hiểu Đường xuất nhân mã đi giết hắn. “Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao?” Một bộ dáng thực kiêu ngạo, ngươi trước mắt đại khối băng sao không có cái kiêu ngạo đó? Ta ảm đạm cười: “Ta biết ngươi không sợ, đương nhiên nếu là ngươi nghĩ muốn cùng Nguyệt Quang tỷ tỷ nói chuyện, ta không quan tâm, ta ở trong lòng tỷ tỷ có bao nhiêu quan trọng chắc ngươi biết.” Bệnh thần kinh quả nhiên trầm tư: “Ngươi nói nàng mười ngày nữa đến Bách Hiểu Đường?” “Đúng, chúng ta ước hẹn như vậy.” Ta thản nhiên nói: “Kì thật ta biết ngươi thích nàng, ngươi không phải muốn gặp nàng sao, aiz, vốn nàng đối với ngươi có chút hảo cảm, bất quá nàng nói người lần trước cư nhiên trêu đùa nàng. Chính là ở trong thư phòng, nàng hiện tại ghét ngươi. Nguyệt Quang tỷ tỷ nói, ngươi còn lấy khăn che mặt của nàng, nàng hận ngươi.” Bệnh thần kinh nghe thế nhíu mày: “Nàng ngay cả những điều đó cũng nói cho ngươi?” “Không có gì, Nguyệt Quang tỷ tỷ là người cao ngạo, ngươi lại đùa giỡn nàng như vậy, nàng không ghét ngươi mới lạ, bệnh thần kinh ta nói một câu ngươi đừng buồn, ngươi không có cơ hội rồi.” Ánh mắt ta bất giác nghiêng qua nhìn Y Dục Thành thì phát giác hắn đang cười, chính là cười bệnh thần kinh gặp họa, xem ra bệnh thần kinh kiếm được người bạn thật tốt. “Nể mặt Nguyệt Quang, ta không thương tổn ngươi.” Thật nể mặt, mặt ta ở đây sao ngươi không nể? Ta cố ý thở dài nói: “Kì thật Nguyệt Quang tỷ tỷ cũng đáng thương, có ngươi yêu nàng chưa hẳn là chuyện tốt.” “Ngươi nói cái gì?” Y Lạc Lạc căm tức nhìn ta. Ta cũng bùng nổ, không chịu nổi rống: “Nói cái gì chẳng lẽ ngươi không có tai? Ta biết ngươi thích bệnh thần kinh, chính là người ta không thích ngươi, chết xa một chút, ít ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ. Ngươi xem ngươi? Có điểm nào được bằng Nguyệt Quang tỷ tỷ, giang hồ đều nói ngươi đệ nhị mỹ nữ, ta thấy ngươi sắc đẹp thua xa Nguyệt Quang tỷ tỷ, võ công thì càng không sánh bằng, xét về nhân phẩm thì càng như trời cao với vực thẳm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]