Ngày Hàn Hằng mặc váy cô dâu đi về cửa Trịnh gia đã được Trịnh Nam Anh bế lên đàng hoàng qua cửa chính.
Nhiều gia đình kiêng khem, ăn cơm trước kẻng thì con dâu chỉ được đi cửa sau, nhưng Trịnh phu nhân và Trịnh lão gia không để tâm chuyện này.
Trịnh Anh Minh nhìn vợ, thấy bà ấy rưng rưng xúc động. Bao năm vẫn thế, bà ấy vẫn mong manh, khóc vẫn đẹp sắc sảo. Lúc này Trịnh Anh Minh cũng không hiểu sao mình lại ngoại tình.
- Ngày vui khóc gì chứ!
- Vui nên khóc, ít nhiều Nam Anh có yêu vợ.
- Hzzz, đúng là phụ nữ nhạy cảm. Năm xưa tôi cũng cầm tay bà bước qua cửa lớn còn gì.
Trịnh phu nhân hơi trầm lắng rồi chậm rãi nhìn người chồng của mình.
- Phải, năm ấy ông không để tôi phải đi cửa sau, không ai dám chê cười tôi cả. Chỉ tiếc năm ấy chỉ còn là năm ấy.
Bà lặng lẽ đi vào trong nhà, Trịnh Anh Minh nhìn theo bóng lưng cô đơn của vợ.
Hình như gần đây ông để ý vợ nhiều hơn, nếu bà ấy tỏ ra yếu đuối có lẽ mọi chuyện đã khác. Bản năng của đàn ông là che chở, Trịnh phu nhân đôi khi mạnh mẽ quá, khiến chồng không biết trân trọng.
***
Hàn Hạo tỏ vẻ không thoải mái khi Hàn Hằng mời bạn trai của mẹ mình tới đám cưới, còn đùa trước mặt mọi người.
- Mẹ cũng lấy chồng đi, con yên tâm gả đi, Hàn Hân cũng yên tâm mà yêu đương. Nó lo mẹ cô đơn nên chả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ho-ly/3463228/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.