Hàn Hằng tỉnh dậy bên Trịnh Nam Anh, nhăn nhó day trán nhìn quanh.
Lật chăn lên rồi bình tĩnh đến lạ, miệng còn lẩm bẩm.
- Chết tiệt, đau quá!
Hôm qua Hàn Hằng vui hơi quá đà, lại được tôn vinh nên khách khứa thi nhau tới mời rượu. Cô say tới đi không vững, được Trịnh Nam Anh đưa về.
Nhà thì không về, họ lại hạ cánh ở khách sạn.
Trịnh Nam Anh xoay người rồi ôm lấy eo Hàn Hằng, liền bị cô nhấc tay bỏ ra ngoài. Nhìn cái vẻ mặt ngủ nhưng đầy ý cười của Trịnh Nam Anh mà Hàn Hằng nghiến răng muốn đấm.
Hàn Hằng đứng lên, cả thân dưới đau tới đứng không nổi. Điên quá, cô cầm gối đập mạnh vào người Trịnh Nam Anh khiến anh nhíu mày mở mắt.
- Ôi vl Hàn Hằng, cô … Cô … …
Công tử họ Trịnh nhìn Hàn Hằng trước mặt chỉ quấn một cái chăn mỏng, rồi lại nhìn thân mình mà run rẩy nói lắp.
- Trịnh Nam Anh, anh được lắm. Anh…
Hàn Hằng đưa tay lên định đốp cho đối phương một cái cho tỉnh, thì bất ngờ Trịnh Nam Anh ngơ ngác nói.
- Ê, lần đầu của cô sao?
Nam Anh giờ mới thấy vệt máu loang dưới tấm ga trắng tinh. Tuy rất bực nhưng Hàn Hằng thu tay lại.
- Thì sao?
- Trời ơi sao cô có thể dửng dừng dưng vậy. Tôi không nghĩ cô lại là … Cô giữ mình tốt thật đấy. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.
- Tôi cần?
Thật bất ngờ, Hàn Hằng ấy vậy mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ho-ly/3444498/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.