Hồ Ly đứng ở sân nhìn những chùm hoa hồng đỏ rực. Hoa này là cô triết cành từ nhà cũ đem trồng ở đây. Mới đó đã hơn 3 năm rồi.
Cô nhớ về quá khứ....
Ngay hôm sau khi cô tỉnh lại, Hồng Hoa đã đưa cô đi đào tạo. Cô nghĩ mình sẽ làm một chân giúp việc ở trang viên.
Nhưng ngoài dự đoán, cô phải học múa, học hát, học đàn đủ các loại. Học sáng tới đêm, ngoài phòng tập thì cô không được đi đâu khác.
- Sao tôi phải học mấy cái này.
- Để làm việc.
- Cụ thể là việc gì?
- Tiếp khách.
Nhìn nét mặt lạnh băng của Hồng Hoa, Hồ Ly sợ sệt đưa tay chắn ngực.
- Bà muốn tôi... Không, không, tôi không muốn.
Hồng Hoa cười xảo trá lại càng làm Hồ Ly chắc chắn với phán đoán của mình.Trên đời làm gì có ai tự nhiên tốt đâu.
- Bán nghệ, không bán thân. Nếu phải cởϊ áσ bán d.âm, tôi thà để cô làm gái ở phố đèn đỏ. Hồ Ly, cô coi thường tôi quá. Khách chỗ tôi không phải hạng tầm bậy tầm bạ đâu. Mua vui cũng có mắt nhìn, không phải loại đàn ông ăn tạp bừa bãi.
Hồ Ly lại ọe và buồn nôn.
Cứ nghĩ tới mấy chuyện kinh tởm là ruột gan cô lại nháo lên khó chịu.
- Chính xác bà muốn tôi làm gì?
- Múa đẹp, hát hay, rót rượu, ngọt nhẹ với khách. Thế thôi!
- Thế thôi???
Hồ Ly há hốc, sao có thể nói nhẹ tựa lông hồng thế. Nhưng chỉ cần không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ho-ly/3431920/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.