Chương trước
Chương sau
Sở Hạo gọi điện thoại cho lão Mạc.
Ở bên kia điện thoại, lão Mạc tức giận nói:
- Tên nhóc cậu, sao cả ngày không nghe điện thoại thế?
Sở Hạo cười gượng nói:
- Di động của tôi bị người ta lấy nghịch, lão Mạc ông tìm tôi có chuyện gì sao?
Ở đầu bên kia điện thoại, lão Mạc nói với vẻ khinh bỉ:
- Cái điện thoại 99 tệ kia của cậu, ai sẽ hiếm lạ lấy chơi! Lần trước giới thiệu công việc cho cậu, con mẹ nó xảy ra chuyện, một sát thủ biến thái, chậc chậc... Khiến cả thành phố An Lập khiếp sợ, bây giờ tôi gọi điện tới muốn hỏi, cậu có bị hù chết hay không?
Vẻ mặt Sở Hạo âm u, nói:
- Ông mới bị hù chết, đương nhiên là tôi biết chuyện này rồi.
Lão Mạc cười nói:
- Được rồi, cậu đã không sao thì tôi tắt máy trước đây, ông đây còn chuyện phải làm.
Trái tim Sở Hạo cảm thấy ấm áp, lão Mạc là quan tâm hắn mới gọi điện tới.
Gọi cho Mộc Vũ Huân, bên kia lập tức nghe máy, hắn rất hoài nghi có phải là cô ta luôn cầm điện thoại hay không.
Mộc Vũ Huân oán hận nói:
- Sở Hạo, sao bây giờ anh mới nghe điện thoại của tôi?
Sở Hạo cười nói:
- Mấy ngày nay có nhiều việc lắm, để quên di động ở nhà.
Mộc Vũ Huân vừa nghe, hỏi:
- Sở Hạo, lần sau bắt quỷ có thể dẫn tôi theo hay không, tôi đảm bảo sẽ không cản trở anh.
Sở Hạo:
- Có thể, phí quan sát là một vạn.
Mộc Vũ Huân tức giận:
Loading...
- Sao anh không đi cướp luôn đi?
Sở Hạo:
- Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Tôi bận rộn nhiều việc lắm.
Mộc Vũ Huân:
- Anh bận gì chứ?
Sở Hạo nói:
- Kiếm tiền! Cưới vợ đấy, tôi không giống thiên kim đại tiểu thư như các cô, chuyện gì cũng có người nhà giúp.
Mộc Vũ Huân xấu hổ, cô ta mới biết Sở Hạo không còn người nhà, vì thế nói:
- Rất đúng lúc, cha tôi muốn đến một bữa tiệc, đều là người giàu có ở thành phố An Lập, giới thiệu anh làm quen một chút, sau này có việc cần xử lý, vé Vip tuyệt đối không thiếu.
Sở Hạo vừa nghe được vé Vip, lập tức tỉnh táo hơn.
- Tóm lại, anh đến rồi nói sau, bảy rưỡi tối, đến câu lạc bộ Cổ Nguyệt Cư, tôi đợi anh.
- Được, không thành vấn đề.
Cúp điện thoại, Sở Hạo lại gọi cho Nhạc San San.
Tổng giám đốc Nhạc nói Lục Thân tìm cô ta, hỏi Sở Hạo ở chỗ nào, cô ta chưa nói cho Lục Thân.
Nhạc San San:
- Cậu đề phòng Lục Thân ấy, nghe nói anh ta mời một vị đại sư, giải quyết chuyện đó xong rồi, bây giờ muốn tìm cậu gây phiền phức.
Sở Hạo vừa nghe, buồn bực:
- Tìm tôi gây phiền phức làm gì?
Nhạc San San áy náy nói:
- Đều tại tôi, cậu khiến anh ta mất mặt trước mặt tôi, người này lòng dạ hẹp hòi, cho nên muốn tìm cậu gây phiền phức.
Đúng là tiểu nhân.
Mấy ngày hôm trước còn ăn nói khép nép, chuẩn bị lấy 50 vạn giải quyết vấn đề, lúc này liền trở mặt à?
Nhưng mà... Bản thiên sư sợ anh chắc?
Tắt cuộc gọi với Nhạc San San, Sở Hạo mở giao diện hệ thống ra.
Ký chủ: Sở Hạo.
Bắt quỷ sư học nghề: Cấp 2 (thăng tới cấp 9, có thể chuyển chức).
Giá trị kinh nghiệm: 50 vạn/60 vạn.
Giá trị trang bức: 250.
Giá trị pháp lực: 500.
Còn thiếu 10 vạn là thăng cấp, hắn nhìn tới cấp 9 sẽ chuyển chức, không khỏi tò mò.
Sở Hạo:
- Hệ thống, chuyển chức là thế nào?
Hệ thống:
- Đặc biệt vì ký chủ định ra nghề nghiệp, tăng thực lực bắt quỷ, đương nhiên! Ký chủ có thể tiếp tục ngồi không ăn lương, tự mình định ra tuyến đường.
Chậc chậc... Nhìn xem hệ thống nhà ta này, sẽ không hố người đấy chứ?
Hắn mở hệ thống dung hợp ra.
Đây là chức năng mới mở khi thăng cấp, một số trang bị vô dụng tuôn ra, thì có thể ném vào bên trong dung hợp.
Ném hết thứ ngày hôm qua tuôn ra vào.
- Đinh... Dung hợp vải quấn thi, Quỷ Yêu Cốt, Quỷ Thủ Liên, Quỷ Châu, cần 20 điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo:
- Thanh toán.
Một lát sau, một kiện vật phẩm xuất hiện, ở trong kho vật phẩm.
- Đinh, ký chủ dung hợp thành công, đạt được Quỷ Dạ Tán, quỷ hồn, quỷ quái, người, đều không nhìn thấy thứ dưới dù. (tăng thêm nguyên liệu, có thể thăng cấp.
- Mẹ kiếp... Pháp bảo ẩn thân! !
Sở Hạo kích động, hắn lập tức mở Quỷ Dạ Tán ra, đây là một chiếc ô màu đỏ, sau khi mở ra, dù và cơ thể đều biến mất không thấy nữa.
Ẩn thân rồi! !
Đi tới trước gương, quả thực không thấy mình rồi.
Lúc này Điêu Thuyền nhẹ nhàng tiến vào, chắc là bóng ma tâm lý vừa rồi, đã tốt hơn nhiều.
- Chủ nhân!
Điêu Thuyền gọi một câu.
Không có ở đây! !
Điêu Thuyền mím môi, nhưng đôi mắt to sáng như tuyết, thấy di động, cô ta vui mừng cầm lên chơi.
Sở Hạo xấu hổ, Điêu Thuyền biến thành người cuồng di động rồi.
Sở Hạo nuốt nước bọt, dáng người Điêu Thuyền đúng là tốt, đặc biệt là bộ ngực, tuyệt đối phải cỡ E, đi tới trước mặt Điêu Thuyền, hắn vươn bàn tay heo ra, bóp bộ ngực mềm mại của cô ta.
Thật to.
Thật mềm.
Trong lòng Sở Hạo dập dờn, nước bọt chảy ra rào rào.
“A!” Điêu Thuyền hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.
- Ai... Ai đấy!
Chân Điêu Thuyền run run, vừa trắng vừa đẹp.
Cô là quỷ tướng đấy, sao lá gan nhỏ như vậy.
Sở Hạo đi qua, lại sờ một bên khác, vẫn là xúc cảm đó, mềm, rất co dãn.
Điêu Thuyền lại thét chói tai, bộ ngực bị đánh lén hai lần, trong tay cô ta đã xuất hiện Nguyên Châu, cảnh giác nhìn bốn phía.
Mẹ nó! Đây là Nguyên Châu có thể giết Hạn Bạt ngàn năm.
Sở Hạo vội vàng gập ô đi đêm của quỷ vào, kêu to:
- Bé cưng Điêu Thuyền là tôi mà, đừng kích động.
Điêu Thuyền “a” một tiếng, mặt đỏ tai hồng, nước mắt sắp chảy ra tới nơi, cô ta thở hổn hển nói:
- Chủ nhân luôn thích đùa Điêu Thuyền, Điêu Thuyền không để ý tới người nữa.
Nói xong, lại nhẹ nhàng ra ngoài.
Chảy mồ hôi... Lần này chơi lớn rồi.
Cuối cùng, phải mua trang bị trong Vương Giả Vinh Diệu cho Điêu Thuyền cô ta mới tốt hơn, Điêu Thuyền vui vẻ nhảy dựng lên, ôm Sở Hạo khiến hắn hơi xấu hổ.
Bé cưng Điêu Thuyền nhà mình thật dễ nuôi, một trang bị cũng có thể thu phục.
...
Câu lạc bộ Cổ Nguyệt Cư, tuyệt đối là câu lạc bộ sa hoa hàng đầu thành phố An Lập, trang trí xa hoa, gara đỗ toàn xe sang, không dưới một trăm vạn.
Một chiếc xe thể thao đỗ ở cửa Cổ Nguyệt Cư, là xe Maserati màu đỏ, có giá trị hơn ba trăm vạn.
Trong Maserati, có một người phụ nữ cao gầy đi ra, cô ta mặc lễ phục màu vàng, đường cong xương quai xanh tuyệt đẹp, bộ ngực rất to, rãnh ngực sâu hút, khiến nhân viên phụ trách việc đậu xe nuốt nước bọt theo bản năng.
Bên kia xe, đi xuống một cô gái mặc trang phục màu tím, cô ta rất đáng yêu mọng nước, mắt to long lanh, đôi chân dài trắng tinh, phác thảo ra xinh đẹp của người phụ nữ nên có.
Một nhân viên phục vụi nhỏ giọng hỏi:
- Bọn họ là ai thế? Thật đẹp! Đặc biệt là ngự tỷ kia, khí tràng quá mạnh rồi.
Một nhân viên phục vụ khác khinh bỉ nói:
- Người vừa tới đúng không? Bọn họ là ai mà anh cũng không biết, đại tiểu thiên kim của tập đoàn Mộc thị.
- Tập đoàn Mộc thị? Tập đoàn đầu não mấy trăm triệu ở thành phố An Lập sao?
Nhân viên phục vụ kia kinh ngạc.
Nhân viên phục vụ khác nói:
- Đừng quá ngạc nhiên, người có thể tới Cổ Nguyệt Cư, đều là người có uy tín danh dự.
Quản lý thấy hai người châu đầu ghé tai, quát to:
- Chăm chỉ làm việc đi.
Hai người cúi đầu, vội vàng đi qua, lái chiếc xe Maserati màu đỏ tới gara.
Hai người phụ nữ bước ra khỏi xe, đúng là Mộc Vũ Phi và Mộc Vũ Huân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.