Chương trước
Chương sau
Nữ quỷ mặc đồ đỏ nhe răng cười, cô ta điên cuồng nói:
- Cái thế giới này không công bằng, tôi phải chịu đối xử không công bằng, cho nên tôi muốn tạo ra một đứa bé, để nó đi báo thù, giết sạch người sống.
Sở Hạo lười nghe cô ta nói nhảm, mạnh mẽ đâm một kiếm đến.
Nữ quỷ mặc đồ đỏ bỗng nhiên phất ống tay áo lên, cả người cô ta thế mà lại hóa thành một dòng máu đỏ, lấy tốc độ rất nhanh đi về phía bên ngoài hang động.
Giọng nói nữ quỷ mặc đồ đỏ truyền đến:
- Tôi muốn giết sạch tất cả những người có liên quan đến cậu.
- Con mẹ nó! Đừng trốn!
Sở Hạo giận giữ nói.
Hắn tức đến mức thở hổn hển, âm thầm nghĩ mình quá trẻ tuổi, thì ra nữ quỷ mặc đồ đỏ này đang khôi phục, cô ta học qua tà thuật, muốn chạy trốn cũng rất dễ dàng.
Lúc này Trinh Tử đã cứu Già Gia Tử và Sở Nhân Mỹ ra.
Sắc mặt Sở Hạo âm trầm:
- Giết sạch những người có liên quan đến tôi ư? Giỏi lắm… Cô đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi.
- Chúng ta đi.

Thành phố An Lập.
Ở tòa tháp đôi, mỗi một tòa có 108 tầng.
Thế nhưng ở bên dưới lòng đất của tòa tháp đôi còn có 37 tầng thần bí, ẩn giấu ở dưới lòng đất, bộ phận điều tra linh dị được gọi là khu thứ bảy chính là nằm ở nơi này.
Lúc này, chuông cảnh báo của khu thứ bảy vang lên, là tiếng chuông cảnh báo ở mức cao nhất, có vô số người từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh.
Ở bên trong phòng hội nghị, từ hình ảnh của máy kiểm tra âm khí do khu thứ bảy nghiên cứu ra cho thấy đã chạm đến vạch cảnh báo màu đỏ.
- Cảnh báo! Cảnh báo! Hướng Tây Nam xuất hiện luồng âm sát khí cường đại!
- Cảnh báo! Cảnh báo! Hướng Tây Nam xuất hiện luồng âm sát khí cường đại!
Loading...
Tiếng cảnh báo không ngừng vang lên.
Trong phòng hội nghị xa hoa, Viên lão là người chỉ huy của khu thứ bảy, nhìn thấy kim đồng hồ của dụng cụ đo đã nhảy đến vạch cảnh báo màu đỏ, lại không hạ xuống được, hoảng sợ nói:
- Âm sát chi khí, hơn nữa còn đã lên đến mức 70%!
- 70%!
Đó là khái niệm gì, thành phố An Lập xuất hiện quỷ hồn, bình thường cũng chỉ 10% mà thôi, âm sát lệ quỷ cũng chỉ khoảng 20%.
Trong ghi chép của đồng hồ đo đạc, từ trước đến nay, thời điểm cao nhất là 50%, được gọi là tai nạn nhất giai huyền cấp.
Thiên, địa, huyền, hoàng, bốn cấp bậc tai nạn.
Lại phân làm nhất giai, nhị giai, tam giai.
Đây là sự phân chia cấp bậc tai nạn một cách nghiêm ngặt, bình thường tiểu quỷ và ác quỷ đều không được xếp vào trong cấp bậc tai nạn.
Giống như mấy hôm trước, cấp bậc của cửu anh sát quỷ cũng chỉ là nhất giai hoàng cấp, ngay cả sự xuất hiện không tưởng tượng nổi của Hạn Bạt ngàn năm và người đàn ông đội mũ rộng vành cũng chỉ ở cấp bậc tam giai hoàng cấp.
Khoảng 18 năm trước, ở thành phố An Lập xảy ra tai nạn cấp bậc nhất giai huyền cấp kia, náo động rất nhiều người.
Khu thứ bảy phải vận dụng 8 phần lực lượng của mình mới tiêu diệt được quỷ hồn đáng sợ kia, vì thế đã bỏ ra một cái giá khổng lồ, khu thứ 7 thiệt hại 107 người, số lượng tử vong của người dân thành phố An Lập lên đến 3367 người.
Vì thế, lúc này máy kiểm tra âm khí chạm đến vạch cảnh báo màu đỏ, so với vụ tai nạn của 17 - 18 năm trước còn đáng sợ hơn?
Giọng nói của Viên lão run rẩy:
- Tống Lâu, cậu nhanh gọi điện thoại liên lạc với Long Hổ Sơn, quỷ hồn này, khu thứ bảy của chúng ta không ứng phó được.
Đầu của Tống Lâu còn quấn băng gạc, vết thương của anh ta còn chưa có khỏi, lập tức cấp điện thoại lên gọi, anh ta là đệ tử của Long Hổ Sơn.
Sắc mặt Tiểu Anh tái nhợt, giọng nói run rẩy:
- Thầy Viên, lần này cấp bậc của tai nạn là bao nhiêu!
Viên lão còn chưa lên tiếng, một người đàn ông trung niên eo hổ lưng gấu, trên mặt râu ria xồm xoàm, ông ta đi vào trong phòng:
- Địa cấp, tạm thời không rõ bậc.
Tiểu Anh mừng như điên:
- Cục trưởng, ngài về rồi!
Hơn mười người trong phòng họp đều hoảng sợ kêu lên.
Địa cấp!
Đừng nói là thành phố An Lập, cho dù trong lịch sử cũng chỉ có mấy lần tại nạn địa cấp.
Viên lão hoảng sợ nói:
- Cục trưởng Phong, phải làm sao bây giờ?
Cục trưởng Phong đau đầu nói:
- May mắn là nửa đêm, phần lớn dân chúng của thành phố An Lập đều đã ngủ, nếu như là ban ngày, vậy thì phiền phức lớn rồi.
- Tiểu Anh, cô đi thông báo cho Ngũ Hổ Tướng trở về.
Ngũ Hổ Tướng, ở thời kỳ tam quốc có ngũ hổ đại tướng, không chỉ thời cổ đại có, ở khu thứ bảy cũng có loại tồn tại này, bọn họ đều là Khu Quỷ Sư cao cấp.
Tiểu Anh kích động nói:
- Vâng thưa cục trưởng Phong.
Lúc này, Tống Lâu đi đến nói:
- Cục trưởng Phong, Sư Tổ của Long Hổ Sơn biết được tình hình, ông ấy đã phái người đến nhưng phải mất ba ngày.
Cục trưởng Phong day trán, nói:
- Ba ngày quá lâu, nếu như không ngăn cản được thứ kia, số người thương vong trong thành phố An Lập sẽ thảm hại hơn.
Một người phụ nữ trung niên, trên người bà ta mặc âu phục, tư thế hiên ngang:
- Cục trưởng Phong, nếu là tai nạn địa cấp, vậy thì vận dụng Âm Dương Phù Giới Trận?
Người ở đây kinh ngạc thốt lên.
Viên lão kích động nói:
- Âm Dương Phù Giới Trận cần phải có khu quỷ sư cường đại mới có thể sử dụng được, hơn nữa… Còn làm tiêu hao rất nhiều tuổi thọ.
Cục trưởng Phong vung tay lên nói.
- Không quản nhiều được như thế, vì bảo vệ nhân dân thành phố An Lập, chúng ta nhất định phải làm như thế, tôi sẽ tự mình khống chế Âm Dương Phù Giới Trận.
Cục trưởng Phong đưa ra quyết định khiến cho trong lòng mỗi người ở đây đều nặng trĩu.
Âm Dương Phù Giới Trận là 18 năm trước ở trong trận tai nạn huyền cấp kia để lại, là do đại sư âm dương nổi danh nhất tạo ra, để lại cho thành phố An Lập.
Thế nhưng ngoại trừ vị đại sư âm dương kia, những người khác muốn khống chế Âm Dương Phù Giới Trận nhất định phải lấy ra tuổi thọ.
Lần này là tai nạn địa cấp, rốt cuộc Âm Dương Phù Giới Trận có hữu dụng hay không? Không ai biết được.
Viên lão lập tức nói:
- Tôi đi thông báo cho khu quỷ sư xung quanh đây.
Cục trưởng Phong lắc đầu nói:
- Được rồi, người không có thực lực tuyệt đối, đến tham chiến chỉ là đi tìm chết thôi.
Viên lão cũng hiểu điều này, đây cũng là bị buộc bất đắc dĩ.
Tống Lâu bỗng nhiên lên tiếng:
- Viên lão, còn có một người, có lẽ cậu ta có thể giúp đỡ chúng ta.
Viên lão nghe xong, ánh mắt sáng lên:
- Sao tôi không nghĩ đến, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại hỏi qua vị kia.
Cục trưởng Phong đã nhận được tin tình báo, hỏi:
- Vị đại sư mà cậu nói, cũng chính là người đã giết chết cửu anh sát quỷ, còn cả Hạn Bạt ngàn năm?
Tống Lâu khẽ gật đầu.
Cục trưởng Phong cũng mừng như điên.
Viên lão khổ sở nói: - Cậu ta không nghe máy.
Viên lão không biết, điện thoại và số điện thoại lúc đầu Sở Hạo dùng đều bị Điêu Thuyền lấy đi chơi.
Cục trưởng Phong.
- Tiếp tục gọi, gọi đến khi nào cậu ta nghe thì thôi.
Lúc này Tiểu Anh chạy vào, thở hổn hển nói:
- Cục trưởng Phong, hai mươi phút sau, Ngũ Hổ Tướng sẽ đến.
- Được, chúng ta xuất phát.
Toàn bộ người của khu thứ bảy bắt đầu lên đường hành động.
Trên một con đường cao tốc của thành phố An Lập, một bóng người màu đỏ ngòm giống như quỷ mị đi đến khu vực của con đường trên cao.
Thân nó cao khoảng một mét bảy, mét tám, làn da giống như phủ một tầng máu tươi, mặt của nó vặn vẹo lại, giống như một đống thịt nhão.
Một đôi đồng tử vô cùng quái dị, đôi mắt như máu chuyển động, răng nanh sắc bén, phát ra những tiếng gào rú.
Bỗng nhiên, nó đáp xuống, một tài xế lái xe hàng trên đường cao tốc bị nó bắt ra, tươi sống xé rách, ăn sạch trái tim và não.
Rầm!
Xe hàng đâm vào lan can trên đường cao tốc, rơi xuống, phát ra tiếng vang.
Thứ kia hưng phấn gào rú, vốn dĩ gương mặt vặn vẹo, lúc này hình như hình dáng lại sinh trưởng.
- Ăn ngon, ăn ngon.
Trong cổ họng quái vật phát ra mấy chữ này, giọng của nó rất quỷ dị, giống như trẻ con.
Bỗng nhiên một chiếc máy bay xuất hiện.
Tống Lâu, Tiểu Anh, đám người Viên lão nhìn thấy con quái vật kia cũng sững sờ, còn cho rằng là quỷ quái khổng lồ, hoặc là quỷ hồn, thế mà lại chỉ có một quái vật thân cao bằng một người thanh niên.
Nhưng bọn họ không dám khinh thường.
Đánh!
Tống Lâu lấy súng, lắp viên đạn được đặc chế riêng, bắn vào quái vật kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.