Thật đúng là như thế, mặc dù quỷ hồn Nhậm Hàn Tuyết này có âm khí rất nặng, thế nhưng lại không có một chút hung sát chi khí nào, chính là chưa từng giết người nào. Kha Kha sợ hãi trốn sau lưng cha mình, thò đầu ra hỏi: - Vậy… Chị cứ quấn lấy nhà chúng tôi làm gì? Nhậm Hàn Tuyết chỉ vào người đàn ông trung niên: - Người này quấy nhiễu đến tiểu nữ thanh tu, tiểu nữ không tìm được đường về nhà, chỉ có thể ở lại đây. Người đàn ông trung niên kích động, giọng nói run rẩy: - Tôi đã trả cô về chỗ cũ rồi, sao cô còn quấn lấy tôi? Sở Hạo cũng nhìn Nhậm Hàn Tuyết: - Người ta đã trả cô về chỗ cũ rồi, sao còn quấn lấy không buông, tôi thấy cô chính là đang nói dối, bổn thiên sư tôi sẽ tiêu diệt cô. Sắc mặt quỷ hồn Nhậm Hàn Tuyết thay đổi, lập tức quỳ xuống: - Tiểu nữ có điều khó nói, mong thiên sư giơ cao đánh khẽ. Quả nhiên nhiệm vụ cấp S có chút kỳ quặc. Sở Hạo lên tiếng: - Nói, nếu như cô không nói, bổn thiên sư tôi sẽ lập tức tiêu diệt cô. Sắc mặt Nhậm Hàn Tuyết rất khó coi: - Tiểu nữ được chôn cùng nữ nô, từ trong cổ mộ chạy ra, tiểu nữ không thể trở về, nếu như bị bắt được sẽ không toàn mạng. Cổ mộ, chôn cùng nữ nô? Vẻ mặt Sở Hạo hòa hoãn đi nhiều, Nhậm Hàn Tuyết này cũng là người đáng thương, ở trong thời cổ đại, loại chuyện này có rất nhiều. - Người nào muốn mạng của cô? - Sở Hạo hỏi. Giọng nói của Nhậm Hàn Tuyết có chút run rẩy, nói: - Đại tướng quân Bạch Khởi. Con mẹ nó! Không chỉ có Sở Hạo giật nảy mình mà ngay cả người đàn ông trung niên và Kha Kha đều khiếp sợ. Bạch Khởi? Triều đại nhà Tần, đại tướng dưới trướng của Tần Thủy Hoàng đã từng giết người như ngóe? Loading... Chém đầu 18 vạn người, chôn sống hơn 40 vạn người, giết hại tất cả hơn 100 vạn người, đây là số lượng thống kê chưa đầy đủ số người bị Bạch Khởi giết. Theo như nghiên cứu, vào thời Chiến Quốc, trong lúc chiến tranh thì có 200 vạn người đã bị giết, Bạch Khởi chiếm ½. Hoàn toàn xứng đáng với cách gọi: Thiết Huyết Nhân Đồ. Sở Hạo xấu hổ, mẹ nó chứ, đây chính là nhiệm vụ cấp S? Chẳng lẽ là bắt hắn đi loại bỏ hang ổ của Bạch Khởi? Hệ thống, ngươi đi ra đây, ta cam đoan không đánh chết người. Sở Hạo hỏi: - Cô nói là Bạch Khởi còn sống? Nhậm Hàn Tuyết gật đầu, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ: - Người truy đuổi tôi không phải là tướng quân Bạch Khởi mà chính là một người hoàn toàn khác, người đó là tướng lĩnh dưới trướng tướng quân Bạch Khởi. Sắc mặt người đàn ông trung niên rất khó coi: - Vậy cô ở lại nhà tôi, chẳng phải là hại tôi sao? Nhậm Hàn Tuyết nghẹn ngào nói: - Tiểu nữ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể ở lại nơi nhiều người. Sở Hạo đề nghị: - Để bổn thiên sư siêu độ cho cô là ổn thôi. Nhậm Hàn Tuyết lắc đầu: - Thi thể của tiểu nữ vẫn còn ở trong cổ mộ, bị xối thủy ngân vào đầu, bọn họ giữ lại một phách trong tam hồn lục phách của tiểu nữ, tiểu nữ không có cách nào đi đầu thai chuyển thế. Đứng ở bên cạnh, vành mắt của Kha Kha đỏ lên: - Cha ơi, chị gái này thật đáng thương, chúng ta giữ chị ấy lại có được không? Người đàn ông trung niên thiếu chút nữa đã hộc máu, đứa con gái này thật đúng là hố cha, đây chính là quỷ, còn là người của Bạch Khởi có tiếng là Thiết Huyết Nhân Đồ, làm như thế chẳng phải là muốn cha đây đi chết à? Sở Hạo suy nghĩ một lúc rồi nói: - Nếu đã như thế, cô dự định làm thế nào? Nhậm Hàn Tuyết thất thần: - Tiểu nữ sẽ rời đi nơi này, tuyệt đối sẽ không quấy rầy bọn họ. Trong lòng Sở Hạo hơi động, nếu là nhiệm vụ thì sẽ có cơ hội tăng điểm kinh nghiệm, cho dù là Bạch Khởi thì sao chứ? Ông đây có hệ thống, cứ theo đó mà làm thôi. Sở Hạo nói: - Từ nay về sau, cô hãy đi theo bên người bổn thiên sư tôi, chờ có thời gian, tôi sẽ giúp cô lấy thi thể từ bên trong cổ mộ ra. Nhậm Hàn Tuyết mừng như điên, liên tục dập đầu tạ ơn: - Cảm ơn thiên sư, cảm ơn thiên sư. Sở Hạo lại hỏi: - Chiếc muỗng đá này của cô có lai lịch gì? Nhậm Hàn Tuyết nói: - Khi đó xảy ra động đất, ngọn núi bị nứt ra, một dòng nước chảy vào cổ mộ, tiểu nữ nhập thân vào chiếc muỗng đá này, trốn ra khỏi cổ mộ. Thì ra là thế. Sự việc được giải quyết, cô nhóc lolita Kha Kha kích động ôm chặt lấy bắp đùi của Sở Hạo, cô nhóc cao khoảng một mét bốn, dáng vẻ thanh thuần, mũm mĩm đáng yêu, hai quả đào sừng sững, phát dục quá sớm. - Anh à, anh thật lợi hại. Ánh mắt Kha Kha sáng lấp lánh. Sở Hạo vung tay lên, nói: - Chút chuyện nhỏ này không tính là gì, lúc bổn thiên sư đánh nhau với cương thi vạn năm còn có thể mạnh hơn này nhiều. Trong lòng nghĩ thầm, con nhóc này phát dục cũng quá biến thái rồi, bộ ngực lớn kia cọ vào khiến cho mình ngứa ngáy. Người đàn ông trung niên nhìn ở trong mắt, trong lòng rất không thoải mái, nhưng vẫn nói: - Cảm ơn đại sư, cuối cùng cái nhà này cũng được an ổn. Thế nhưng, Nhậm Hàn Tuyết lại lắc đầu nói: - Người hại ông không phải là tôi mà chính là một người hoàn toàn khác. - Á! Người đàn ông trung niên ngây ngẩn cả người. Sở Hạo kỳ quái hỏi: - Đó là ai? Nói đến chỗ này, mặt Nhậm Hàn Tuyết hơi đỏ lên: - Là bảy người phụ nữ, vừa đến đêm khuya, chờ sau khi ông ta ngủ say thường xuyên làm chuyện phòng the với ông ta. Sở Hạo: “…” Người đàn ông trung niên: “…” Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi: - Mẹ kiếp! Tôi còn đang thắc mắc sao trong thời gian này mình lại thường xuyên mộng xuân như thế, ngày hôm sau thức dậy thì thấy mộng tinh, dọa cho tôi sợ đến mức định đi đến bệnh viện để kiểm tra. Kha Kha hỏi: - Cha à, cái gì là chuyện phòng the? Cái gì là mộng xuân? Cái gì là mộng tinh? Gương mặt già của người đàn ông trung niên đỏ lên, quát to: - Trẻ con đừng hỏi nhiều như thế. Kha Kha không phục: - Hừ, cha không nói thì con lên mạng tra. Sắc mặt người đàn ông trung niên đen lại. Sở Hạo bị chọc cho bật cười: - Chú à, diễm phúc của chú không tệ, bảy nữ quỷ… Chậc chậc, cái này cần phải thay phiên làm. Sắc mặt người đàn ông trung niên bối rối: - Đại sư, cậu đừng đùa tôi nữa, hai người thì còn ổn chứ bảy người, chẳng phải là muốn cái mạng già này của tôi à. Người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói: - Thật đúng là không biết, chậc chậc… Bảy nữ quỷ này thật lợi hại. Sở Hạo ho khan nói: - Chú à, có phải chú có điểm nào khác thường, cho nên bảy nữ quỷ phong lưu kia mới đến tìm chú? Người đàn ông trung niên phiền muộn, nhỏ giọng nói: - Cậu đừng nói ra ngoài nhé, nơi đó của tôi hơn 20 centimet. Sở Hạo trừng to mắt, vẻ mặt hâm mộ. Con mẹ nó, khi nào thì mình mới dài được đến 20 centimet. - Cha, cái gì mà 20 centimet? Không biết con nhóc Kha Kha kia xuất hiện từ khi nào. Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn cô ta: - Quay về phòng làm bài tập, trẻ con hỏi nhiều như thế làm gì? Kha Kha tức giận. - Xem ra muốn giải quyết việc này phải chờ buổi tối. Người đàn ông trung niên mừng rỡ, vội nói: - Cảm ơn đại sư, sau khi giải quyết chuyện này, tôi nhất định sẽ trả thù lao. Sở Hạo gật đầu nói: - Tôi phải tìm một chỗ để tránh đi, dương khí trên người tôi quá thịnh, sẽ gây ra chú ý. Không nghĩ đến Kha Kha lại ôm bắp đùi Sở Hạo, nói: - Anh tránh ở trong phòng Kha Kha đi. - Không được. Người đàn ông trung niên xụ mặt. Hai mắt Kha Kha đẫm lệ, có xúc động muốn khóc: - Cha bất công, con muốn anh dạy con làm bài tập, cha còn như vậy, con đi tìm mẹ. Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ, đành phải nói: - Được rồi. Sau khi ăn tối xong, Sở Hạo tránh ở trong phòng Kha Kha: - Kha Kha, chẳng phải em muốn làm bài tập sao? Để anh dạy em. Vẻ mặt Kha Kha xem thường: - Được rồi, ai muốn làm bài tập chứ, em hỏi anh, chuyện phòng the là gì? Sở Hạo nghẹn lời, nói: - Chính là làm việc ở trong phòng. Cô nhóc khinh thường: - Đừng cho là em không biết, chẳng phải là nam nữ làm tình à. Sở Hạo: “…” Sở Hạo cảm thấy có một nghìn con quạ đen bay qua đầu mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]