- Lâm Tam, chúng ta đi đâu đây?
Nhị tiểu thử ngồi trên xe ngựa, dựa vào người Lâm Vãn Vinh, tò mò hỏi.
- Tới một nơi hay lắm, nàng nhất định sẽ thích.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Hôm nay nàng gạt phu nhân với Đại tiểu thư trốn đến đây, mấy người đó chắc chắn lúc này sẽ lo lắng không yên. Sau khi ta đưa này đến chỗ kia sẽ đưa trở về nhà ngay, có được hay không?
Nhị tiểu thư "vâng" một tiếng, nói:
- Vậy, còn chàng, sao không trở về?
- Ta chỉ du ngoạn bên ngoài dăm ba ngày thôi. Ngày tháng trước kia quá mệt mỏi, nhân tiện lúc này nghỉ ngơi. Đằng nào qua năm chúng ta sẽ cùng nhau tiến kinh.
Lâm Vãn Vinh đáp, quan hệ của hắn và Đại tiểu thư bây giờ khá mập mờ, lại có chút hồ đồ, trở về bây giờ sẽ là mọt vấn đề khó khăn.
Nhị tiểu thư nhu thuận "ừm" một tiếng, ỷ ôi trong lòng hắn:
- Thiếp nghe lời chàng. Vậy sau khi đến nơi kia thì chàng hộ tống thiếp trở về nghe. Nhưng mà, chàng mỗi ngày đều phải đến thăm thiếp, thiếp còn nhiều vấn đề muốn hỏi chàng. Nếu chàng không chịu ở bên thiếp thì…thiếp sẽ…thiếp sẽ mỗi ngày chửi mắng chàng cho đến khi chàng chàng chịu đến thăm thiếp thì thôi…
Lâm Vãn Vinh bật cười: " Nha đầu thật sự uy hiếp "kinh người" a!"
Nhị tiểu thư hừ một tiếng, nhéo vào ngực hắn một cái, liếc mắt nhìn hắn với vẻ hoan hỷ lẫn chút thẹn thùng, ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2037064/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.