- Thật là kỳ quái! Ngọc Nhược chưa từng như vậy bao giờ.
Phu nhân tự nói với bản thân, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.
- Mặt Đại tiểu thư đỏ ư? Sao ta lại không thấy như vậy nhỉ.
Lâm Vãn Vinh nhìn Phu nhân một cách kỳ quái, cười nói:
- Có lẽ hôm nay lạnh quá. Nhưng mà theo ta thấy, sắc mặt Phu nhân vẫn rất hồng hào, tựa như là…
- Tựa như cái gì?
Phu nhân hỏi.
- Tựa như tiểu cô nương mười tám tuổi! Ài, khuyết điểm duy nhất của ta chính là thành thật, và cũng thích lời nói thật. Phu nhân chớ có trách ta nghe.
Lâm Vãn Vinh than vãn.
Tiêu phu nhân che miệng cười khúc khích, thân hình thành thục đầy đặn kia rung lên từng cơn, cười đến nỗi gập cả người xuống.
- Phu nhân sao lại cười?
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt hỏi.
Tiêu phu nhân vất vả lắm mới nhịn cười được, vuốt lại y phụ, mặt đỏ hồng lên:
- Lâm Tam, nhà ngươi là cái kẻ chẳng bao giờ đứng đắn được. Theo ta thấy, nữ nhân đối phó được với ngươi, còn chưa có sinh ra. Ta phải dặn dò kỹ lương Ngọc Sương một phen, đề phòng nó bị ngươi ăn mất mà còn quay lại cảm tạ ơn đức của ngươi.
" Phu nhân xem ra đã nhìn thấu ta rồi!" Lâm Vãn Vinh cười ha hả, xem như đã đáp lời.
Tiêu phu nhân thấy hắn không không làm loạn nữa, liền nói:
- Lâm Tam, ngươi bây giờ vẫn chưa muốn chở về sao? Mấy ngày nữa là hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2037061/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.