Dịch: workman
Biên tập: Ngưu Nhị
- Tiểu huynh, theo cậu thì khi nào chúng ta nên động thủ? – Từ Vị cười lớn rồi hỏi.
Lâm Vãn Vinh âm hiểm cười hắc hắc:
- Tự nhiên càng sớm càng tốt, đương nhiên, ta cũng muốn xem Từ tiên sinh chừng nào thì có thể chuẩn bị xong đồ vật. Theo ý của tiểu đệ, tốt nhất là có thể làm nhanh để hắn ứng phó không kịp, như ta vừa được giáo huấn bằng máu. Ngài xem, lần này ta dính thuốc nổ, không hề có một chút chuẩn bị nào cả, hiệu quả… hắc hắc... Con mẹ nó, quả thật là thần kỳ.
Hắn cắn răng, khua tay múa chân, lộ vẻ cừu hận không chỗ phát tiết.
Thấy hắn nói với vẻ "khắc cốt ghi tâm", lão Từ cũng hiểu tâm tư của hắn. Trêu vào Lâm Tam, cho dù Thành vương có ba đầu sáu tay, cũng sợ khó thoát kiếp nạn. Hai người tinh tế hợp kế một lúc, cần chuẩn bị những thứ gì đó đều do Từ Vị một tay phụ trách. Lão nhân này làm việc quả là vô cùng cẩn thận, Lâm Vãn Vinh cũng rất yên tâm.
- Còn có một chuyện…
Tới cuối cùng, Từ Vị nháy mắt, thần bí nói:
- Tiểu huynh, sự tình cậu bị thương, có muốn nói cho Chỉ nhi không?
- Sao thế? Từ tiểu thư còn chưa biết chuyện của ta hả?
Lâm Vãn Vinh hơi giật mình, Từ gia ở cách vách, chuyện tày trời xảy ra bên này, ở bên kia làm sao lại không biết?
Từ Vị lắc đầu, cười khổ nói:
- Lý Thái đại quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036661/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.