Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 103 Chương 105 Chương 108 Chương 110 Chương 112
Chương sau
Mạc Thiếu Khanh giật mình. Phản ứng hôm nay của Dao Nhi thật sự là rất khác thường. Hắn hiểu rõ Dao Nhi, chỉ cần nàng muốn nói, thì nhất định sẽ nói cho hắn biết. Hiện tại hắn chỉ cần chờ thời gian mà thôi. Trong mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ, hỗn loạn và cưng chiều. Hiện tại Dao Nhi của hắn cần hắn, thân là trượng phu, đương nhiên hắn sẽ cố hết sức. Chiếm lại thế chủ động trong nụ hôn này, Mạc Thiếu Khanh ôm lấy nữ nhân mình yêu, đi về phía giường lớn của họ. Dạ minh châu chiếu rọi xuống, hai thân thể quấn quýt với nhau. Một đêm này, Mạc Thiếu Khanh phát hiện Dao Nhi vô cùng nhiệt tình, trong lòng yêu thích đồng thời cũng tăng thêm lo lắng. Xem ra chuyện trong lòng Dao Nhi không hề nhỏ. “Dao Nhi…” Mạc Thiếu Khanh thấp giọng kêu lên. Trong không khí tràn đầy hơi thở hổn hển sau khi hoan ái. Sự nhiệt tình vừa rồi đã lắng lại, hai người lẳng lặng nằm bên nhau, hưởng thụ màn đêm yên tĩnh. Đồng thời, Mạc Thiếu Khanh cũng bắt đầu hỏi. “Ừm?” Tần Mộ Dao nằm trên cánh tay Mạc Thiếu Khanh. Nàng phát hiện ra rằng chỉ có ở trong lòng Mạc Thiếu Khanh, nàng mới cảm giác được sự ấm áp, cảm giác được một chỗ dựa dẫm, trong lòng nàng vô cùng quyến luyến. Nhớ tới chuyện hôm nay trong Hoàng cung phụ thân nói với nàng, bảo nàng làm thế nào mà rời xa hắn được đây? “Bây giờ có thể nói cho ta biết trong lòng nàng có chuyện gì được không?” Mạc Thiếu Khanh hôn nhẹ mái tóc Tần Mộ Dao. Hắn không thích nàng ôm tâm sự trong lòng một mình, hắn đã từng nói hắn muốn ở bên bảo vệ nàng, đương nhiên kể cả tâm sự cũng muốn chia sẻ cùng nhau. Trong lòng Tần Mộ Dao giật mình, ngước mắt nhìn về phía nam nhân, trong mắt xẹt qua một chút chua xót. Đúng vậy! Hắn là Mạc Thiếu Khanh, người yêu mình nhất. Trong lòng nàng có chuyện, thông minh như hắn, sao có thể không nhìn ra? Hắn vẫn đang đợi mình mở miệng đi! “Thiếu Khanh, chàng cũng biết Tề Duệ và Lâm Sở đang chuẩn bị xâm nhập Bắc Tĩnh chứ?” Hai tay Tần Mộ Dao ôm chặt thắt lưng to lớn của Mạc Thiếu Khanh. Nghĩ đến Tề Duệ, trong mắt nàng lập tức dâng lên một tia âm trầm. “Biết a!” Mạc Thiếu Khanh nheo mắt. Hóa ra là chuyện có liên quan đến Tề Duệ. Theo bản năng lại ôm chặt lấy Dao Nhi, mang theo vài phần độc chiếm. “Lâm Sở là thiếu niên Chiến Thần của Tây Nhạc quốc. Lúc còn trẻ, hắn đã thể hiện là một thiên tài quân sự, bảy năm trước dễ dàng thâu tóm Nam Khải quốc. Nghe đồn chỉ cần có hắn trên chiến trường, thì hắn chính là người chiến thắng!” Tần Mộ Dao tìm kiếm tin tức trong đầu. Cho dù đây là trí nhớ của Tần Mộ Dao trước kia, thì cũng đã từng nghe thấy kỳ danh của thiếu niên Chiến Thần. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng Lâm Sở chỉ dựa vào tài năng trong lĩnh vực quân sự cùng với dung mạo khí chất phi thường mới có thể đứng chung với bọn Mạc Thiếu Khanh, được xưng tụng là một trong Ngũ công tử Tây Nhạc. Mạc Thiếu Khanh lẳng lặng nghe. Hắn biết năng lực của Lâm Sở. Dao Nhi có điều lo lắng cũng là bình thường. Nhưng Bắc Tĩnh quốc dựa vào ưu thế về khí hậu, hơn nữa từ thủa lập quốc đến nay Bắc Tĩnh đều có nền tảng là một cường quốc quân sự, Lâm Sở muốn thâu tóm Bắc Tĩnh quốc cũng không phải là một chuyện đơn giản. “Vốn Tây Nhạc quốc và Bắc Tĩnh quốc giao chiến, chỉ có thể nắm được năm phần thắng lợi. Nhưng hiện tại, chân của Hiên Viên Tướng quân bị ngã gãy, vẫn nằm trên giường không dậy nổi chứ đừng nói là ra chiến trường. Đến ngay cả tự lo cho bản thân cũng đã vô cùng khó khăn…” Lúc Tần Mộ Dao nói tới đây, sự u buồn trong mắt càng ngày càng sâu. “Thế cục hiện tại, nếu hai nước giao chiến, thắng lợi của Bắc Tĩnh quốc chỉ có thể nắm được hai phần.” “Ý của phụ thân là gì?” Mạc Thiếu Khanh mở miệng hỏi. Nếu hôm nay Hoàng Thượng nói chuyện riêng với một mình Dao Nhi, thì nhất định là đã nói ra ý kiến của ông. “Ý của phụ thân…” Tần Mộ Dao đột nhiên dừng lại. Ánh mắt phút chốc trở nên sâu thẳm, như là đang trốn tránh cái gì đó. Xoay người đè lên trên người Mạc Thiếu Khanh, cuồng loạn hôn môi hắn, liếm liếm, cắn cắn, khiến Mạc Thiếu Khanh không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, nhưng cứ để nàng hôn như vậy. Nhìn sự đau đớn và không nỡ trong mắt Tần Mộ Dao, hắn mơ hồ hiểu được điều gì đó. Tần Mộ Dao hôn mãi, cứ nằm như vậy trên thân thể cường tráng của Mạc Thiếu Khanh, nghe tiếng trái tim hắn đập, chậm rãi mở miệng: “Thiếu Khanh, ta không muốn chia tách khỏi chàng!” Nàng yêu cảm giác có hắn ở bên cạnh, thích sa vào sự cưng chiều của hắn. Ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy mình như một tiểu nữ nhân vô cùng hạnh phúc. Một người đã nếm trải cảm giác hạnh phúc ngon ngọt thì lại càng không muốn buông tay, cứ muốn dính chặt lấy Mạc Thiếu Khanh. Quả nhiên, nam nhân dưới thân giật mình, sắc mặt hơi tái nhợt, càng thêm khẳng định suy đoán của mình. “Dao Nhi, ta sẽ không chia tách khỏi nàng!” Mạc Thiếu Khanh ôm chặt thân thể Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chút kiên định. Chuyện gì cũng không thể chia tách hai người bọn họ! “Thiếu Khanh, nhưng… nhưng trừ Hiên Viên Hồng thì Bắc Tĩnh quốc không có thiên tài quân sự nào khác. Quân đội tướng sĩ, Phó tướng đều chịu sự lãnh đạo của Hiên Viên Hồng. Không có Hiên Viên Hồng, cho dù quân đội Bắc Tĩnh quốc vô cùng mạnh mẽ, nhưng ra chiến trường cũng sẽ chia năm xẻ bảy!” Tần Mộ Dao nói đến đây, ngữ khí có chút kích động. “Cho nên… phụ thân bảo nàng đi thay thế Hiên Viên Tướng quân sao?” Ngữ khí của Mạc Thiếu Khanh vô cùng bình tĩnh, trong lòng cũng đã sáng rõ. Tuy rằng Dao Nhi có trí tuệ hơn người, nhưng cuối cùng vẫn cứ là nữ nhân. Muốn nàng ra sa trường chịu khổ, chuyện này thật là tàn nhẫn đến cỡ nào. “Không ai có thể thích hợp hơn ta. Ta là nữ nhi của Hoàng Thượng, là Công chúa, bọn họ sẽ phục thân phận của ta, đồng thời sẽ không kháng cự sự lãnh đạo của ta. Hoàng thất Bắc Tĩnh quốc, con nối dòng vốn đơn bạc, không thể để đệ đệ ngốc nghếch của ta dẫn binh xuất chinh được!” Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút cười khổ. “Để ta đi thay nàng!” Mạc Thiếu Khanh nắm chặt tay nàng. Hắn thương tiếc nàng, thầm nghĩ muốn tạo cho nàng một sự che chắn bảo vệ thật là tốt. “Thiếu Khanh…” Tần Mộ Dao ngước mắt nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của hắn, trong lòng xẹt qua một chút lo lắng. Nàng biết, mình mà gặp nguy hiểm, Thiếu Khanh đều sẽ nguyện ý chia sẻ. Nhưng, trong lòng nàng lại muốn Thiếu Khanh được an toàn không phải lo lắng gì. “Chàng đi thay ta, thế thì hiệu buôn Mạc gia phải làm thế nào?” Tần Mộ Dao nheo mắt. Hiện tại hắn đã là đương gia của Mạc gia, chứ không phải là công tử nhà giàu không để ý đến việc kế thừa gia nghiệp như trước đây. Mạc Thiếu Khanh giật mình. Hắn tiếp nhận Mạc gia, đều chỉ là vì Tần Mộ Dao mà thôi. Trong lòng hắn không phải vĩnh viễn đều đặt Tần Mộ Dao ở vị trí cao nhất sao? “Dao Nhi, không gì quan trọng bằng nàng. Hiệu buôn Mạc gia không phải còn có nhị đệ sao?” Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút lo lắng. ‘Không gì quan trọng bằng nàng’ a! Cuối cùng thì nam nhân này yêu nàng sâu đậm đến chừng nào!? “Chúng ta đi cùng nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau!” Tần Mộ Dao thấp giọng thì thầm. Nàng biết, một khi Thiếu Khanh đã cố chấp, thì sẽ không buông tay. Bắt đầu từ giờ khắc này, nàng lại có thêm dũng khí. Tình yêu của Thiếu Khanh khiến nàng càng thêm kiên cường! Chiến tranh, Tây Nhạc quốc, Lâm Sở, Tề Duệ… Chỉ cần có Thiếu Khanh, nàng sẽ không sợ hãi! “Được! Cho dù là chiến trường, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau!” Hắn sẽ luôn bảo vệ nàng cẩn thận! Cho dù có phải trả giá bằng sinh mệnh! Trong mắt lóe lên ánh sáng kiên định. Thân thể hai người dán chặt vào nhau, bốn mắt giao nhau, nồng tình mật ý, lại trình diễn cảnh tượng kí©Ꮒ ŧìиᏂ. Đêm nay, toàn bộ Bắc Tĩnh quốc phủ đầy tuyết trắng, mà trong viện này, lại là xuân ý dạt dào… *** Mà lúc này ở biên cảnh Tây Nhạc quốc, trong quân doanh, hai nam nhân đứng đối diện nhau. Trên mặt cả hai đều là đang tức giận cuồng nộ. “Duệ Vương gia, không ngờ ngươi lại bỉ ổi như vậy!” Người vừa lên tiếng mặc một bộ nhung trang, áo giáp lạnh lẽo khoác trên người hắn, khiến hắn thật sự tựa như một Chiến Thần. Cứ như thể hắn sinh ra để khoác lên người chiếc áo giáp này vậy. Tầm mắt sắc bén của Lâm Sở nhìn nam nhân trước mắt. Không ngờ hắn ta đi dò hỏi quân tình, lại ẩn vào thành Thương Lan, đi làm một ‘chuyện tốt’ như vậy! Cho tới nay, hắn đều cho rằng Duệ Vương gia cơ trí, anh dũng, không chỉ có cái tài của bậc Đế Vương, mà lại còn rất có phong phạm của một đại tướng. Nhưng hôm nay, hắn phát hiện ra ý tưởng của mình đều sai lầm cả. “Bỉ ổi? Cũng đã có một người nói ta bỉ ổi giống ngươi!” Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút tối tăm. Nhìn bầu trời phương bắc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót. Dao Nhi biết mình chạy thoát, sẽ có phản ứng thế nào? Có phải là sẽ thất vọng, sẽ hối hận vì đã không gϊếŧ mình từ trước? Lâm Sở bị thần sắc của hắn làm cho giật mình. Nghĩ đến nữ nhân tên là Tần Mộ Dao trong lời đồn, lông mày nhíu chặt vào nhau. Nhưng, giây tiếp theo, sự tức giận lại hiện lên trên mặt hắn. “Hừ! Đường đường Duệ Vương gia, thế mà lại coi trọng tư tình với một nữ nhân hơn so với lợi ích của quốc gia!” Sắc mặt Tề Duệ phút chốc trầm xuống. Trong mắt xẹt qua một chút không vui, đảo mắt nhìn về phía nam nhân cả người đang tỏa ra hơi thở tang thương kia, không nương tay đáp trả: “Lâm Tướng quân, đừng cho là ta không biết mục đích của ngươi. Không phải là muốn tranh cao thấp với Hiên Viên Hồng trên chiến trường sao? Ngươi – Chiến Thần Tây Nhạc quốc này không phải là muốn cho khắp thiên hạ đều thừa nhận chỉ có Lâm Sở ngươi mới là Chiến Thần độc nhất vô nhị chứ gì?” Tề Duệ vừa nói xong, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Lâm Sở cứng đờ. Bị nhìn thấu tâm tư nên hắn lập tức không thể nói thêm gì nữa. Nhưng, Tề Duệ cũng không dễ dàng gì mà buông tha cho hắn. Khóe miệng hơi nhếch lên khinh thường, đi đến ngồi xuống nhuyễn tháp, liếc xéo nam nhân cao lớn. “Lâm Tướng quân, ngươi là người thông minh, chinh chiến mấy năm trên sa trường ngươi còn không hiểu được đạo lý này sao? Đó chính là chỉ cần có thể giành được thắng lợi, thủ đoạn gì, bỉ ổi hay không bỉ ổi cũng không quan trọng. Quan trọng chính là, thắng lợi! Ngươi muốn tranh cao thấp với Hiên Viên Hồng phải không? Ngươi có chắc chắn là ngươi thắng nổi Hiên Viên Hồng không? Đừng quên, quân đội Bắc Tĩnh quốc bọn họ chỉ cần có Hiên Viên Hồng, thì sẽ trở thành tường đồng vách sắt, không thể phá vỡ. Ngươi cũng biết khí hậu Bắc Tĩnh quốc vô cùng bất lợi cho chúng ta tác chiến. Ta thấy người coi trọng tư lợi hơn so với lợi ích quốc gia chính là Lâm Tướng quân ngươi đó!” “Ngươi…” Lần đầu tiên Lâm Sở bị giáo huấn như vậy, sự tức giận trong lòng lại càng tăng thêm. Nắm chặt bội kiếm trong tay, tầm mắt sắc bén nhìn về phía Tề Duệ với vẻ mặt khinh thường. “Ngươi không có tư cách giáo huấn ta!” Tề Duệ khẽ nhíu mày. ‘Không có tư cách giáo huấn’ hắn ta? Tề Duệ đột nhiên cười to ra tiếng, nhìn từ trên xuống dưới Lâm Sở. “Lâm Tướng quân, không phải ngươi đã quên mất thân phận của ta đấy chứ? Ý của Phụ hoàng ta ngươi hẳn là cũng rõ ràng. Hoàng huynh Tề Tuyên của ta chẳng làm gì ra hồn, rất khó có thể thừa kế được nghiệp lớn của Phụ hoàng. Tây Nhạc quốc sớm muộn sẽ là thiên hạ của Tề Duệ ta. Không, không chỉ Tây Nhạc quốc, ta sẽ còn làm cho Bắc Tĩnh quốc trở thành vật trong lòng bàn tay Tề Duệ ta!” Lúc đó, hắn sẽ dâng giang sơn cho Dao Nhi làm sính lễ. Hắn muốn Dao Nhi trở thành Hoàng Hậu của hắn! Nghe lời nói và nhìn vẻ mặt của hắn ta, sắc mặt Lâm Sở càng thêm lạnh lẽo. Hiến Tông Đế hiếu chiến, mà Tề Duệ trước mắt, sẽ lại là một Hiến Tông Đế khác sao? Dã tâm của hắn ta chẳng hề nhỏ hơn so với Hiến Tông Đế! Chỉ có điều, hắn lại không biết, ban đầu Tề Duệ vốn không có dã tâm lớn như vậy. Nhưng tình yêu lạc lối đã khiến cho linh hồn hắn ta lạc lối. Là một nữ nhân đã châm ngòi dã tâm đoạt lấy thiên hạ của hắn. Đến lúc này, Tề Duệ cũng đã tự biết, bản thân mình không thể quay đầu lại được nữa rồi! Trong doanh trướng, một trận trầm mặc, nhưng không khí lại giằng co dị thường. Mặc dù Lâm Sở có tư tâm trong chuyện của Hiên Viên Hồng, nhưng từ trước tới nay, đều nổi tiếng là quang minh lỗi lạc. Tài hoa quân sự của hắn là có thực. Chỉ một trận với Nam Khải quốc đã tạo nên uy vọng của hắn. Mà hiện nay Bắc Tĩnh quốc không có Hiên Viên Hồng, ở trong lòng hắn, đương nhiên không đáng nhắc tới. Trong lòng xẹt qua một chút chua xót. Đã lâu không hưởng thụ lạc thú chém gϊếŧ chốn sa trường. Không có đối thủ cạnh tranh, ý chí chiến đấu vốn có trong lòng hắn đã giảm bớt đi. Nhưng mà, đối với Tề Duệ, thật ra hắn càng thêm bất mãn. Trong mắt xẹt qua một chút sắc bén, nhìn về phía Tề Duệ, lạnh lùng nói: “Duệ Vương gia, mặc dù sau này có thật sự trở thành bá chủ thiên hạ, nhưng hiện tại, ngươi chỉ là Duệ Vương gia mà thôi. Ta cũng không thể không cảnh tỉnh Duệ Vương gia, ở trong quân đội, xin hãy thu hồi thân phận Duệ Vương gia lại đi. Dù sao lúc Hoàng Thượng nhâm mệnh cho hai người chúng ta, cũng không hề phân biệt cao thấp. Trước mặt binh lính, đều là đồng đội chinh chiến nhiều năm với ta, ngươi nói bọn họ sẽ phục ai?” Thân thể Tề Duệ cứng đờ, nhìn lại tầm mắt Lâm Sở. Tầm mắt hai người đan vào nhau, không ai nhường ai. Những lời nói của Lâm Sở quả thật đã chạm vào tận đáy lòng Tề Duệ. Trong lòng xẹt qua một chút hiểm độc, giây tiếp theo, khóe miệng dần dần giương lên một chút ý cười. “Lâm Tướng quân, chúng ta đang làm cái gì vậy? Chúng ta không phải là đồng đội sao? Trận chiến này chúng ta phải kề vai chiến đấu. Còn chưa bắt đầu, hai chủ soái chúng ta đã đấu đá nhau rồi, vậy thì cũng không tốt!” Tề Duệ cười nói, nhắm mắt, tiếp tục nói: “Vừa rồi là ta không đúng. Chuyện của Hiên Viên Hồng là do ta quá mức xúc động. Ngươi xem, chuyện đã xảy ra rồi, cũng không thể dùng quân pháp xử trí Bản vương được! Ta thấy thế này, cho tướng sĩ chuẩn bị một ít rượu, đêm nay chúng ta hãy thương nghị cẩn thận kế hoạch xuất binh! Trước khi đi, Phụ hoàng đã bảo Bản vương chịu khó học tập ngươi đó! Hy vọng Lâm Tướng quân không trách cứ Bản vương lỗ mãng mới được!” Lâm Sở hơi nhíu mày. Tề Duệ đã chủ động cầu hòa, hắn cũng không tiện cứ bám riết không tha. Dù sao, Tề Duệ nói cũng không sai. Chuyện đã xảy ra rồi, bọn họ cũng không thể vì việc này mà làm tổn thương hòa khí. Nhưng nghĩ đến Hiên Viên Hồng, trong mắt xẹt qua một chút tiếc nuối. Có lẽ hắn sẽ chính là Chiến Thần đương đại. Không có người cạnh tranh, không phải hắn càng nắm chắc thắng lợi hơn hay sao? Chỉ có điều, lúc này hắn đã quá mức tự tin. Sau khi hắn nhìn thấy nữ tử phong hoa tuyệt đại, nói cười nhìn nhân gian cưỡi trên chiến mã, thoải mái vây khốn quân đội của hắn, thì mới phát hiện ra, ai mới là Chiến Thần chân chính! *** Trong đại điện, bách quan tề tụ. Tần Tấn ngồi ở vị trí cao nhất. Hôm nay, Hoàng Hậu Tần phu nhân cũng đi theo ông lâm triều. Trong điện uy nghiêm, không khí vô cùng nghiêm túc. Một Đế một Hậu, dường như là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố. Tần Mộ Dao đứng ở phía trước đại điện, mặc một bộ triều phục, khiến lúc này nàng có thêm vài phần anh khí trong cả ánh mắt cùng hơi thở, khiến bách quan đại thần cũng không khỏi xẹt qua một chút kinh diễm. Tuy rằng nữ tử Bắc Tĩnh quốc rất hào sảng, nhưng nữ tử có thể toát ra khí phách khiến người ta cảm thấy kinh sợ như Tần Mộ Dao vẫn là cực kì hiếm thấy. Toàn bộ Bắc Tĩnh quốc, chỉ sợ cũng chỉ có Đại Công chúa mới có phong phạm như thế thôi! Trong lòng bọn họ không khỏi hiện lên một ý niệm. Nếu Công chúa là nam nhi, vậy thì nhất định sẽ là phúc của Bắc Tĩnh quốc bọn họ a! Trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên từ đầu tới cuối đều lộ vẻ mỉm cười, ánh mắt như có như không dừng ở trên người Tần Mộ Dao. Công chúa Bắc Tĩnh quốc có quyền lên tiếng trong chuyện quốc sự. Tần Mộ Dao đến Bắc Tĩnh quốc lâu như vậy, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng xuất hiện trên triều đường. Không ngờ, nàng trong bộ trang phục này cũng có một phen phong tình khác. Hắn phát hiện ra, cho dù Tần Mộ Dao như thế nào thì cũng đều hấp dẫn người ta như vậy. “Các vị ái khanh, hôm nay Trẫm có một việc muốn tuyên bố!” Giọng nói của Tần Tấn uy nghiêm vang lên trong đại điện, hơi thở của Đế Vương cũng lộ ra rõ ràng. Các đại thần im phăng phắc. Nghiêm túc như thế, tình hình hiện nay của Bắc Tĩnh quốc, chuyện nghiêm trọng nhất chính là chuyện đại Tướng quân Lâm Sở và Duệ Vương gia Tề Duệ của Tây Nhạc quốc dẫn binh xâm chiếm. Lúc này, bọn họ đã mơ hồ đoán được chuyện mà người đang ngồi trên vị trí cao nhất kia muốn tuyên bố không thể không liên quan đến chuyện này. “Mọi người cũng biết rõ tình hình hiện nay, địch nhân đến xâm phạm biên cảnh. Mà Hiên Viên Đại tướng quân của chúng ta lại đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, tướng sĩ chúng ta cần người đi suất lĩnh. Hôm nay, chúng ta sẽ chỉ định một người đi lĩnh quân. Trong lòng Trẫm đã lựa chọn Công chúa của Trẫm – Dao Nhi!” Giọng nói của Tần Tấn lại vang lên, ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao. Trong mắt lóe thần sắc cực kỳ phức tạp. “Vi thần phản đối!” Người lên tiếng là Vũ Văn Hạo Thiên. Lúc này hắn tiến lên một bước, chắp tay về phía Tần Tấn, lông mày nhíu chặt. Dao Nhi là một nữ tử, sao có thể suất lĩnh thiên quân vạn mã. Hơn nữa, chiến trường nguy hiểm, đao kiếm không có mắt, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì… Hắn tuyệt đối không tán thành để Dao Nhi đi mạo hiểm! Tần Tấn nhíu nhíu mày, nheo mắt: “Vũ Văn Thừa tướng có đề nghị người nào tốt hơn được không?” Vũ Văn Hạo Thiên đột nhiên dừng lại. Trên dưới Bắc Tĩnh quốc, trong lĩnh vực quân sự, thì chỉ có mỗi một Hiên Viên Hồng mà thôi. Chỉ cần có Hiên Viên Hồng, bọn họ vốn không e ngại bất kỳ tai họa nào. Nay bảo hắn đề nghị một người khác, quả thật trong lòng hắn không nghĩ ra ai thích hợp. Nhìn về phía Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chút tối tăm. “Nhưng, Dao Nhi… Công chúa là một nữ tử!” “Vũ Văn ái khanh, nữ nhi của Trẫm cũng có vài phần năng lực. Trẫm biết rõ, tuy Dao Nhi là nữ tử, nhưng gan dạ sáng suốt và trí mưu cũng không thua gì nam tử! Điểm này, dựa vào sự khôn khéo của Vũ Văn ái khanh, hẳn là cũng đã nhìn ra rồi!” Giọng nói của Tần Tấn mang theo vài phần kiêu ngạo. Nhưng giây tiếp theo, ngữ khí lại quyết đoán. “Hiên Viên Tướng quân độc chưởng binh quyền. Sợ rằng ngoại trừ Hiên Viên Tướng quân thì tướng sĩ dưới trướng của ông chỉ chịu sự điều khiển của huyết mạch Hoàng thất. Các vị ái khanh đều là tinh anh của quốc gia, không thể không hiểu tầm quan trọng của việc thuyết phục các tướng sĩ trên chiến trường chứ!” Bách quan phía dưới lại im lặng. Điều Hoàng Thượng nói là sự thật. Quả thật bọn họ cũng tin tưởng, Đại Công chúa có vài phần năng lực. Nhưng… Ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng chuyển hướng về phía Vũ Văn Hạo Thiên, trong lòng đều nghi hoặc. Dựa vào trí tuệ của Vũ Văn Thừa tướng, chắc chắn là sẽ không phản đối một quyết định như vậy. Nhưng, nhìn vẻ âm trầm trên mặt hắn, thậm chí phản ứng còn mạnh mẽ hơn cả lúc bất mãn với thánh chỉ tứ hôn. Xem ra, Vũ Văn Thừa tướng thực sự không đồng ý với đề nghị này a! “Hoàng Thượng, vi thần đề nghị Ngự, Giá, Thân, Chinh!” Ánh mắt Vũ Văn Hạo Thiên vừa chuyển, kiên định nói. Vũ Văn Hạo Thiên vừa thốt lên xong, phía trên đại điện lập tức ồ lên một trận. Ngự giá thân chinh? Ai dám chắc trận chiến này có thể hoàn toàn thắng lợi? Hơn nữa đối phương lĩnh quân ngoại trừ Duệ Vương gia, còn có thiếu niên Chiến Thần của Tây Nhạc quốc, là một Tướng quân nổi danh sánh ngang với Hiên Viên Hồng. Chẳng may có việc gì ngoài ý muốn… Vậy Bắc Tĩnh quốc… Trên mặt các đại thần tái nhợt một trận. Nếu tân hoàng xảy ra chuyện, nhất định Bắc Tĩnh quốc sẽ đại loạn! “Ta phản đối!” Tần Mộ Dao nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng, tiến lên một bước, đi đến đứng bên cạnh Vũ Văn Hạo Thiên. “Vũ Văn Thừa tướng đang hoài nghi năng lực của ta sao?” Lông mày Tần Mộ Dao hơi nhíu, dù thế nào nàng cũng sẽ không để phụ thân tự mình xuất chinh! “Bắc Tĩnh quốc ta, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ nữ nhân làm Tướng quân suất lĩnh tướng sĩ!” Vũ Văn Hạo Thiên nhắm mắt, nghiêm túc nói. Cuối cùng Dao Nhi có biết nàng đang làm cái gì hay không? “Mọi chuyện đều phải có lần đầu tiên. Vũ Văn Thừa tướng hẳn là không phải người cổ hủ!” Tần Mộ Dao nghiêm mặt. Không biết vì sao thái độ phản đối của Vũ Văn Hạo Thiên lại mãnh liệt như vậy. “Nàng có chắc chắn là nàng có thể toàn thân trở về, không có gì nguy hiểm hay không?” Ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Hạo Thiên bắn về phía Tần Mộ Dao. Lúc này hắn hận không thể bổ đầu Tần Mộ Dao ra, nhìn xem cuối cùng thì bên trong đó đang nghĩ cái gì! “Đánh giặc, không chỉ dựa vào vũ lực mà thôi. Cần phải dựa vào trí tuệ, vào mưu kế! Điểm này, Tần Mộ Dao ta tự nhận là không hề kém!” Tần Mộ Dao cũng tăng thêm ngữ khí. Trong lòng ngầm hiểu được, có lẽ là Vũ Văn Hạo Thiên đang quan tâm đến an nguy của mình. Tuy rằng cảm ơn, nhưng nàng vẫn không hy vọng mình bị ngăn cản. Sau đêm đó, nàng đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ mình nên nhận lấy cơ hội lần này, nắm giữ binh quyền, nắm giữ toàn bộ quân đội Bắc Tĩnh quốc. Như vậy, lợi thế trong tay mình sẽ tăng lên, sẽ càng có thêm năng lực để bảo vệ những người thân bên cạnh! Hơn nữa, nàng cũng muốn ngăn cản hành động của Lộng Nguyệt. Không phải sao? “Hừ, Công chúa không khỏi đánh giá mình quá cao rồi đấy!” Vì ngăn cản Tần Mộ Dao, Vũ Văn Hạo Thiên không tiếc lời mà nói như vậy. Trên thực tế, hắn biết rõ về trí tuệ của Dao Nhi! Quả thật đúng y như lời Hoàng Thượng, không thua gì nam nhân! “Hả? Thật không?” Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, nhìn Vũ Văn Hạo Thiên từ trên xuống dưới. Xem ra hôm nay muốn thuyết phục Vũ Văn Hạo Thiên, không phải là một chuyện dễ dàng! Nhưng, chuyện Tần Mộ Dao nàng phải làm, không ai có thể ngăn cản! Trong mắt xẹt qua một ánh sáng nghiêm túc. “Phụ hoàng, Vũ Văn Thừa tướng, các vị đại thần, Mộ Dao có một đề nghị. Mộ Dao có tư cách suất lĩnh chúng tướng sĩ hay không, mặc dù là Phụ hoàng nói ‘có’ cũng không thể thuyết phục được mọi người. Nhưng lời nói của người này, ta nghĩ cho dù là Vũ Văn Thừa tướng, hay là các vị đại thần, hoặc là tướng sĩ Bắc Tĩnh quốc, đều sẽ tin phục.” “Ai?” Có vị đại thần mở miệng hỏi. “Hiên Viên Hồng Đại Tướng quân!” Tần Mộ Dao xoay người, quét mắt liếc nhìn chúng đại thần một cái, khóe miệng cười yếu ớt, nhìn vẻ mặt trên mặt bọn họ. “Chỉ có ông mới có tư cách bình phán cuối cùng Tần Mộ Dao có thể suất lĩnh chúng tướng sĩ hay không!” Các đại thần bắt đầu châu đầu ghé tai. Trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên đã tức giận đến độ xanh lè. Tầm mắt sắc bén bắn về phía Tần Mộ Dao. Trong lòng hắn đã sớm biết Hiên Viên Hồng có chút thưởng thức với Tần Mộ Dao, lại còn vài lần tán dương Tần Mộ Dao trước mặt hắn rằng nếu nàng là nam nhi, thì việc thu thiên hạ vào trong túi cũng không phải là việc khó. Tần Mộ Dao quả nhiên là khôn khéo. Chỉ cần chiếm được lời khẳng định của Hiên Viên Hồng, chẳng những có thể trợ giúp nàng nắm giữ binh quyền, ngược lại có thể thu phục tâm tướng sĩ trên dưới. Mưu kế bậc này, muốn nói nàng không có năng lực suất lĩnh chúng tướng sĩ cũng chẳng ai tin nổi. Chỉ có điều, trên chiến trường khắp nơi nguy hiểm… “Được, nghe theo Dao Nhi. Bây giờ chúng ta hãy rời bước tới phủ Tướng quân!” Giọng nói của Tần Tấn chợt vang lên, đưa ra quyết định. Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút ý cười. Trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên lại càng tối tăm. Đi đến bên cạnh Tần Mộ Dao, thấp giọng nói bên tai nàng, chỉ để hai người nghe được, ý đồ muốn tiếp tục thuyết phục nàng: “Dao Nhi, nàng không sợ Mạc Thiếu Khanh sẽ lo lắng sao?” Hắn nhìn ra được Dao Nhi để ý đến Mạc Thiếu Khanh. Hiện tại chỉ sợ cũng chỉ có Mạc Thiếu Khanh có thể thuyết phục nàng không theo đuổi chuyện này. Chẳng lẽ Mạc Thiếu Khanh còn chưa biết chuyện này sao? Quả nhiên, thân thể Tần Mộ Dao giật mình. Trong đầu hiện ra bóng dáng Mạc Thiếu Khanh, vẻ tươi cười trên mặt dần dần trở nên nhu hòa. Vũ Văn Hạo Thiên nhìn, không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, trong lòng lại mâu thuẫn không thôi. “Hạo Thiên, cám ơn sự quan tâm của huynh. Nhưng mà huynh không ngăn cản được ta đâu!” Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút kiên định. Bỏ lại một câu này, Tần Mộ Dao đi về phía cửa đại điện. Người bằng hữu Vũ Văn Hạo Thiên này, quả thật là không tệ! *** Phủ Tướng quân. Tất cả đại thần đều tề tụ ở trong đại sảnh. Tần Mộ Dao cho người gọi các Phó tướng, cũng chính là các trợ thủ đắc lực của Hiên Viên Hồng đến đây. Các tướng sĩ trong quân và các quan viên có uy vọng trong triều đình đều tập trung ở trong phòng dưỡng bệnh của Hiên Viên Hồng. Trong phòng, Tần Tấn ngồi ở trên ghế, lạnh nhạt uống trà. Hiên Viên Hồng nằm ở trên giường, nghe ý đồ của bọn họ khi đến đây, khóe miệng giương lên một chút ý cười. Ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao, mang theo tìm tòi. Trên thực tế, từ lúc ở Tây Nhạc quốc, ông cũng đã nhìn ra trong lồng ngực Tần Mộ Dao có nhiệt huyết. Đồng thời nghe nói nàng đã xử lý gọn gàng ngăn nắp chuyện lũ lụt ở thành Cẩm Tú. Từ lúc đó, ông đã luôn có thái độ tán dương với Tần Mộ Dao. Chỉ có điều… Suất lĩnh chúng tướng sĩ, là chuyện nghiêm túc quan trọng như vậy, ông cũng không thể xem thường. “Ta muốn nghe Công chúa giải thích về đạo dẫn quân!” Trong mắt Hiên Viên Hồng xẹt qua một chút tinh nhuệ. Lúc này dường như ông đã lại trở thành Chiến Thần Tướng quân trên chiến trường mà người ta nghe tin đã sợ mất mật. Trên mặt Tần Mộ Dao bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng giương lên một chút ý cười nhợt nhạt. “Có giấy bút không?” Trong giọng nói hàm chứa sự tự tin vô cùng! Hiên Viên Hồng muốn kiểm tra nàng, đây là chuyện nàng đã đoán được từ trước. Đối với một Tướng quân mà nói, sẽ không dễ dàng giao thủ hạ tướng sĩ của mình cho người khác suất lĩnh. Điểm cẩn thận ấy của Hiên Viên Hồng, nàng vô cùng khen ngợi. Cũng may nàng đã từng lăn lộn trên thương giới. Phụ thân nàng đã từng không chỉ ép nàng đọc những bộ sách liên quan đến kinh thương, còn bắt nàng nghiên cứu ‘Binh pháp Tôn Tử’ và một loạt bộ sách quân sự. Ông nói, thương trường như chiến trường, có thêm trí tuệ của tiền nhân sẽ là trợ giúp rất lớn đối với nàng. Hiện tại ngẫm lại, nàng cực kì cảm ơn sự ép buộc đó của ông! Hiên Viên Hồng ra ý bảo quản gia bên cạnh chuẩn bị giấy và bút mực. Nhìn thái độ tự tin của Tần Mộ Dao, ông cũng đã có vài phần vừa lòng. Trong phòng, hầu như tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người Tần Mộ Dao. Bọn họ muốn nhìn xem, cuối cùng thì trong đầu Công chúa khí chất phi phàm này có bao nhiêu trí tuệ. Thần sắc của Vũ Văn Hạo Thiên vẫn cau có như trước. Lúc này hắn vẫn chưa buông tha cho ý định ngăn cản của nàng trong đầu. Dao Nhi an an ổn ổn làm Công chúa không tốt sao? Nhưng, hắn cũng biết rõ ràng, tính trách nhiệm của Dao Nhi quá mạnh mẽ. Lợi ích của quốc gia, nàng sẽ không trơ mắt nhìn mà không làm gì. Tần Mộ Dao đi đến trước bàn, cầm bút lên. Nheo mắt, lục lọi những tư tưởng của tiền nhân đã hằn sâu trong đầu mình, lại liên hệ với tình trạng trước mắt của Bắc Tĩnh quốc, ý tưởng cuồn cuộn không ngừng từ trong đầu nàng nhảy ra trang giấy. Ước chừng sau hai canh giờ, mấy tờ giấy đã tràn ngập ý tưởng của nàng. Không chỉ có vậy, nàng còn dựa theo hoàn cảnh và tình trạng quân đội của Bắc Tĩnh quốc, bước đầu phác thảo một phương châm tác chiến khả dụng. Nhìn thành quả của mình, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút ý cười. “Xin quản gia đưa cái này trình lên Hiên Viên Tướng quân xem qua!” Tần Mộ Dao nói với quản gia, ngữ khí khiêm tốn lễ độ. Quản gia trình mấy tờ giấy lên. Hiên Viên Hồng tiếp nhận, lẳng lặng đọc. Dần dần, sự kích động trong mắt ông càng ngày càng mãnh liệt. Cuối cùng, đến cả tay cũng bắt đầu run rẩy. Ông chưa từng nhìn thấy ý tưởng độc đáo như thế này. Cho dù ông đã từng chinh chiến trên sa trường nhiều năm, dựa vào kinh nghiệm của ông, cũng không viết ra được như thế. Ánh mắt dường như dính trên mấy tờ giấy kia. Tần Tấn, Vũ Văn Hạo Thiên, và các đại thần, Phó tướng nhìn phản ứng của Hiên Viên Hồng, trong mắt đều lộ ra vẻ tò mò. Cuối cùng thì Tần Mộ Dao đã viết cái gì, mà khiến cho Hiên Viên Hồng vốn luôn luôn vô cùng bình tĩnh lại có vẻ mặt như vậy? Tần Mộ Dao nhìn vẻ mặt của ông, ý cười trên khóe miệng dần dần mở rộng. Trên đó có lý luận của rất nhiều bậc kỳ tài quân sự. Nếu không thể khiến ông ta kinh ngạc, thì không phải là phí công nghiên cứu của nàng ở kiếp trước sao? “Hiên Viên Tướng quân, không biết người có vừa lòng không?” Tần Mộ Dao chớp mắt, thản nhiên nói. Nàng cũng không thể để ông tiếp tục im lặng được. Hiên Viên Hồng nghe thấy giọng nói của nàng, thân thể đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng giương mắt nhìn Tần Mộ Dao. Quả nhiên là ông đã không nhìn lầm a! Ông sớm đã biết rằng năng lực của Tần Mộ Dao không hề nhỏ. Nhưng quả thật không ngờ nàng lại đưa ra những lý luận độc đáo như vậy. “Công chúa… là phúc của Bắc Tĩnh quốc ta a!” Hiên Viên Hồng không biết nên biểu đạt tâm tình của mình trong giờ phút này như thế nào. Đảo mắt nhìn về phía quản gia, bảo hắn mang tới một chiếc hộp gấm. Tiếp nhận bảo bối, bởi vì bị thương nên không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm ở trên giường, hai tay nâng hộp gấm, kiên định nhìn Tần Tấn, giọng nói to vang lên trong phòng. “Thần khẩn cầu Hoàng Thượng thu hồi lệnh bài hiệu lệnh tam quân, ban cho Đại Công chúa!” Giọng nói của Hiên Viên Hồng vừa dứt, lại một lần nữa khiến mọi người thở hốc vì kinh ngạc. Có thể thấy rằng, Hiên Viên Hồng đã tình nguyện giao lệnh bài hiệu lệnh tam quân mà ông coi như sinh mệnh của mình. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào chiếc hộp gấm kia. Bọn họ cũng hiểu, có được lệnh bài này, chẳng khác nào có được đại quyền với quân đội Bắc Tĩnh quốc. Trong lòng bọn họ càng thêm nghi hoặc. Cuối cùng thì lý luận như thế nào mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn chinh phục được Chiến Thần Tướng quân? Trong mắt Tần Tấn xẹt qua một tia vừa lòng. Tự mình đứng dậy đi đến bên giường, tiếp nhận hộp gấm, xoay người nhìn về phía mọi người. “Trẫm lại nhắc lại, lệnh bài ban cho Đại Công chúa. Từ nay về sau, tướng sĩ tam quân, tất cả đều nghe theo hiệu lệnh của Đại Công chúa!” “Hoàng Thượng…” Vũ Văn Hạo Thiên đột nhiên mở miệng. Hai tay nắm chặt, muốn nói cái gì đó, lại bị Hiên Viên Hồng ngắt ngang. “Quản gia, đưa cái này cho Vũ Văn Thừa tướng xem đi!” Hiên Viên Hồng nói. Ông đã hoàn toàn nhìn trúng Tần Mộ Dao. Ông cũng hiểu được, hai chân mình như thế này thì không thể trở lại chiến trường, nhưng lại không yên lòng về chuyện an nguy của quốc gia. Nay đã có Tần Mộ Dao, ông đã có thể an tâm. Tuy rằng là nữ tử, nhưng có khí khái không thua gì nam tử. Chỉ cần nhìn những hàng chữ của nàng, ông đã biết, một mình nàng cũng đủ để địch nổi thiên quân vạn mã. Quản gia trình mấy tờ giấy đến trước mặt Vũ Văn Hạo Thiên. Vũ Văn Hạo Thiên vừa thấy, trong mắt lập tức xẹt qua một chút kinh diễm, hầu như có chút không biết nói gì. “Đại Công chúa, có tướng soái tài, các vị tướng sĩ đều nghe lệnh. Từ nay về sau, các ngươi trước kia phục tùng ta như thế nào, về sau sẽ phục tùng Đại Công chúa như thế. Về sau, nàng chính là chủ tử của các ngươi!” Giọng nói của Hiên Viên Hồng lại một lần nữa vang lên. Lúc này đây, càng thêm khiến trong lòng người ta rung động. Một Tướng quân gần như cả đời trên lưng ngựa, hôm nay lại đem hết uy vọng mà mình đã tích lũy trao cho một nữ nhân chưa từng trải qua một ngày trên chiến trường. Điều này khiến bọn họ không thể không một lần nữa nhìn kỹ nữ nhân tuyệt sắc trên người đang tản ra khí chất cao quý, lạnh nhạt như mây trôi mà trong mắt lại lấp lánh ý cười kia một lần nữa! “Nghe hiểu chưa? Nếu có vi phạm, xử trí theo quân pháp!” Hiên Viên Hồng lại nói lớn. “Thuộc hạ lĩnh mệnh!” Những Phó tướng chủ đạo nòng cốt trong quân đội đang đứng trong phòng lập tức quỳ một gối xuống đất, đồng thanh nói: “Thuộc hạ sẽ nghe theo hiệu lệnh của Đại Công chúa!” “Tốt, tốt lắm!” Tần Tấn vỗ vỗ tay, trên mặt vẫn tươi cười như trước. Tầm mắt Tần Mộ Dao đảo qua các Phó tướng đang quỳ trên mặt đất. “Các vị tướng sĩ xin đứng lên. Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ Bắc Tĩnh quốc!” ‘Cùng nhau bảo vệ những người mà mình yêu thương!’ Trong lòng Tần Mộ Dao thầm nghĩ! Tất cả mọi chuyện đều khiến Tần Mộ Dao vô cùng vừa lòng. Chỉ có điều, thần sắc Vũ Văn Hạo Thiên vẫn không hề có chuyển biến tốt. Hôm nay hắn lại càng biết rõ hơn về trí tuệ trong đầu Tần Mộ Dao. Những trang giấy sôi nổi này, đến ngay cả với một người biết rất ít về chuyện mang binh đi đánh giặc như hắn mà vừa đọc đã cảm thấy rung động, huống chi là Hiên Viên Hồng chứ? Bọn họ lại càng đồng cảm hơn! Thật sự là để Dao Nhi dẫn quân sao? Lý luận là một chuyện. Ra chiến trường, nguy hiểm là điều không thể tránh khỏi. Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ của Tần Mộ Dao nếu chẳng may nàng bị thương! Nhìn sự tự tin và kiên định trong mắt Tần Mộ Dao, hắn biết, mình chắc chắn sẽ không thuyết phục được nàng! Trong đầu hiện ra bóng dáng Mạc Thiếu Khanh. Dao Nhi để ý đến hắn ta, có lẽ, hắn ta có thể nói được! Dù sao, dựa vào tình yêu của Mạc Thiếu Khanh với Tần Mộ Dao, sẽ không để nàng đặt mình vào trong nguy hiểm, không phải sao? Trong lòng đã có quyết định, trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một chút thâm trầm. *** Hiệu buôn Mạc gia. Mạc Thiếu Khanh xử lý xong mọi chuyện, đang định hồi phủ. Hôm nay Dao Nhi vào Hoàng cung. Bây giờ, chắc là đã về nhà rồi! Nghĩ đến Tần Mộ Dao, bước chân hắn thêm chút vội vàng. Càng ở lâu bên cạnh Dao Nhi, hắn lại càng không thể rời xa nàng! Thật sự mong muốn cứ sống bên nhau cả đời như vậy trong tiểu viện. Nàng không để ý tới chuyện trong Hoàng cung, mà hắn cũng buông tay với sản nghiệp Mạc gia. Hai người cứ tiêu dao sơn thủy như vậy, thật là tốt biết bao! Mới ra khỏi cửa, Vũ Văn Hạo Thiên lại bước vào. “Thiếu Khanh, có một số việc ta muốn nói riêng với huynh. Có thời gian không?” Trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên đã không còn vẻ tươi cười lõi đời ngày xưa. Thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, khiến Mạc Thiếu Khanh không khỏi cau mày. Xem ra Vũ Văn Hạo Thiên đặc biệt đến để tìm hắn! “Hạo Thiên mời qua bên này!” Mạc Thiếu Khanh dẫn hắn tới căn phòng chuyên dụng của hắn trong cửa hiệu, trong lòng xẹt qua một chút mất mát. Xem ra lại phải mất thêm một chút thời gian nữa mới có thể nhìn thấy Dao Nhi! Trong phòng, Mạc Thiếu Khanh cho người dâng trà, nhưng Vũ Văn Hạo Thiên không có tâm tư nhấm nháp. “Thiếu Khanh biết chuyện Dao Nhi muốn dẫn quân xuất chinh không?” Vũ Văn Hạo Thiên không hề quanh co nói luôn. Mạc Thiếu Khanh giật mình. Hóa ra Vũ Văn Hạo Thiên tìm hắn là bởi vì chuyện của Dao Nhi! Nhìn nhìn thần sắc trên mặt hắn, dường như cực kì không muốn để Dao Nhi dẫn quân. Nhắm mắt lại: “Hạo Thiên muốn nhờ ta ngăn cản nàng sao?” “Huynh có biết trên chiến trường có bao nhiêu nguy hiểm không? Hiện tại Dao Nhi đã chiếm được lệnh bài hiệu lệnh tam quân. Ta tin tưởng trí tuệ phi phàm của Dao Nhi. Nhưng nguy hiểm quả thật không thể tránh được!” Vũ Văn Hạo Thiên cau mày nhíu chặt, trong ngôn ngữ mang theo vài phần kích động. Nhìn Mạc Thiếu Khanh một cách đầy mong chờ, hy vọng hắn có thể ra mặt ngăn cản. “Hạo Thiên, Dao Nhi là thê tử của ta, ta sẽ không để nàng vào trong nguy hiểm!” Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút nhu hòa, lạnh nhạt uống trà. “Vậy huynh mau trở về ngăn cản nàng!” Trong lòng Vũ Văn Hạo Thiên vui vẻ, ngầm lộ ra tia hy vọng. Chỉ có điều, Mạc Thiếu Khanh lại cười nhạt nói: “Chuyện Dao Nhi phải làm, ta sẽ không ngăn cản. Việc ta có thể làm chính là canh giữ bên cạnh nàng, không cho nguy hiểm tiếp cận nàng!” Vũ Văn Hạo Thiên lập tức ngẩn ra, không biết nói gì nhìn Mạc Thiếu Khanh. Hắn ta có ý gì? Giống như hắn đang nghĩ sao? “Huynh sẽ đi theo cùng sao?” Vũ Văn Hạo Thiên ướm hỏi. “Đúng, nơi nào có Dao Nhi, sẽ có ta; nơi nào có ta, thì Dao Nhi sẽ không có nguy hiểm!” Trong mắt Mạc Thiếu Khanh lóe lên ánh sáng trong suốt, chói mắt khiến người ta không thể nhìn gần. Vũ Văn Hạo Thiên không khỏi lui về phía sau một bước. Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Mạc Thiếu Khanh vì Dao Nhi mà nhảy vào biển lửa. Nhớ tới ngày thứ hai sau đại hôn, Mạc Thiếu Khanh lại vì Dao Nhi mà bị thương. Hắn lập tức hiểu được, tình yêu của Mạc Thiếu Khanh với Tần Mộ Dao sâu đến chừng nào. Trong lòng thở dài. Khó trách Dao Nhi lại yêu Mạc Thiếu Khanh. Mạc Thiếu Khanh yêu sâu đậm như vậy, cho dù là ai cũng không thể thờ ơ, không phải sao? Trong mắt xẹt qua một chút mất mát. Hắn không rõ cuối cùng thì mình đã ôm tình cảm gì, giữ tâm tư gì với Dao Nhi. Nhưng hắn hoàn toàn có thể hiểu được, cho dù thế nào thì sự quan tâm của hắn với Dao Nhi cũng đều kém so với Mạc Thiếu Khanh! Không chỉ có hắn, chỉ sợ rất nhiều người đều kém đi! “Xin… xin huynh hãy chăm sóc Dao Nhi cẩn thận!” Vũ Văn Hạo Thiên bỗng nhiên xoay người, đi ra cửa. Mà trên mặt Mạc Thiếu Khanh vẫn tươi cười như trước. Thông minh như hắn, sao có thể không hiểu ý của Vũ Văn Hạo Thiên chứ? “Cám ơn huynh đã quan tâm đến Dao Nhi, huynh đúng là một bằng hữu tốt!” Mạc Thiếu Khanh đột nhiên mở miệng nói, tăng thêm ngữ khí cho hai chữ ‘bằng hữu’. Bước chân Vũ Văn Hạo Thiên vừa đi ra đến cửa không khỏi dừng lại một chút. Trong đầu hiện ra bóng dáng của Tần Mộ Dao, khóe miệng dâng lên một chút ý cười. ‘Bằng hữu’! Chỉ có thể là bằng hữu! Trong kiếp này, sợ rằng cũng chỉ có Mạc Thiếu Khanh mới có thể dùng thân phận người yêu mà dắt tay nàng, làm bạn với nàng cả đời mà thôi! “Không cần khách khí, không phải chúng ta cũng là bằng hữu sao?” Nói xong, tiếp tục rảo bước chân. Không chỉ có Tần Mộ Dao, hắn tin tưởng từ giờ khắc này mình và Mạc Thiếu Khanh đã trở thành bằng hữu chân chính! Nhìn bóng dáng Vũ Văn Hạo Thiên biến mất, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một tia sáng. Khóe miệng nở rộ nụ cười sáng lạn, đi theo ra khỏi phòng. Hắn biết, Dao Nhi nhất định đang ở nhà chờ hắn! Nghĩ đến đây, bước chân hắn đi như tên rời dây cung!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 103 Chương 105 Chương 108 Chương 110 Chương 112
Chương sau