Chương trước
Chương sau
Đau!
Đau đầu!
Đau đầu khủng khϊếp!
Tần Mộ Dao mở mắt ra, trên đầu truyền đến cơn đau khiến nàng không khỏi thở dốc vì kinh ngạc. Hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, lập tức hiểu ra nguyên nhân của cơn đau đầu.
Hóa ra là nàng đã uống rất nhiều rượu dẫn đến say rượu.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào, dường như hôm nay là một ngày sáng sủa.
Tần Mộ Dao khởi động thân thể, lập tức phát hiện vị trí bên cạnh trống không. Theo bản năng vươn tay, lại phát hiện vị trí kia lạnh như băng.
Thiếu Khanh đâu? Bình thường vào tầm này Thiếu Khanh cũng chưa rời giường a!
Chẳng lẽ…
Trên mặt tái nhợt.
Chẳng lẽ tối qua Thiếu Khanh không trở về phòng ngủ?
Cố gắng hồi tưởng chuyện đã xảy ra đêm qua. Càng cố gắng suy nghĩ, trên đầu lại càng đau đớn dữ dội, gần như khiến nàng không thể chịu được!
Nhìn vị trí trống bên cạnh, trong lòng Tần Mộ Dao lập tức dâng lên một chút mất mát sâu sắc.
Nhất định là tối hôm qua trên người mình có mùi rượu quá nặng, Thiếu Khanh mới không trở về phòng!
Trong lòng Tần Mộ Dao hối hận một trận.
Biết thế đã không uống nhiều rượu như vậy!
Mấy ngày nay Thiếu Khanh vẫn lãnh đạm với nàng, nhưng không phải ít ra trên giường vẫn nhiệt tình sao?
Thở dài, Tần Mộ Dao đứng dậy xuống giường, nhanh chóng mặc y phục. Đang muốn gọi Hồng Anh vào chải đầu, ánh mắt lại lạc vào đồ vật trên tay. Trong lòng đột nhiên ngẩn ra, toàn bộ thân thể lập tức cứng đờ.
Nhẫn kim cương! Nhẫn kim cương của nàng!
Vì sao lại đeo ở trên tay mình? Không phải rõ ràng hôm qua nàng đã tặng nó cho Vũ Văn Cẩn rồi sao?
Trong đầu nhanh chóng chuyển động, tự hỏi các loại khả năng. Đột nhiên, một khả năng nhảy vào trong óc nàng.
Ánh mắt Tần Mộ Dao phút chốc sáng ngời.
Liệu có đúng như nàng tưởng tượng không?
Tần Mộ Dao muốn xác định ý nghĩ của mình, lại một lần nữa cố gắng hồi tưởng chuyện đã xảy ra đêm qua. Nhưng, mặc cho nàng cố như thế nào, cũng không thể nhớ được gì cả.
Vuốt ve nhẫn kim cương trong tay.
Nó chói mắt như vậy. Đây là thiết kế theo bản phác thảo của nàng. Vốn tưởng rằng tay nghề của thợ kim hoàn cổ đại sẽ không cao siêu bằng thời hiện đại, nhưng vừa nhìn đã thấy, công nghệ của hiệu buôn Mạc gia quả nhiên là không tệ!
Trong mắt xẹt qua một chút ý cười.
Cho dù bằng cách nào mà vật này được đeo trên tay nàng, thì hiện tại chuyện nàng muốn làm nhất cũng chính là muốn nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh!
Ra khỏi cửa, Tần Mộ Dao bất chấp tóc mình vẫn rối tung, kích động chạy ra, vừa vặn nhìn thấy Thanh Lam từ bên ngoài tiến vào.
“Thanh Lam, Phò mã đâu?”
Thanh Lam vừa thấy vẻ hạnh phúc tươi cười trên mặt Tần Mộ Dao, ánh sáng mặt trời chiếu trên chiếc nhẫn kim cương trên tay nàng, nhẫn kim cương phản xạ ánh sáng khiến ánh mắt nàng sáng lên. Cẩn thận suy nghĩ lại, chắc chắn là hôm qua Phò mã đã đem nhẫn về rồi!
Chuyện ngày hôm qua còn canh cánh trong lòng, hôm nay đã thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra là đã làm lành rồi!
“Có lẽ đã ra ngoài rồi!”
Thanh Lam hơi hơi chớp mắt, trong lòng xẹt qua một chút trêu cợt.
Quả nhiên thấy sắc mặt Tần Mộ Dao phút chốc trầm xuống. Ở góc độ của một người ngoài mà nhìn vào, rõ ràng là Phò mã có ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của Công chúa đó!
Ra ngoài? Lại vội vàng đi lo chuyện của hiệu buôn Mạc gia sao?
Ánh mắt dừng ở nhẫn kim cương trên tay, trong lòng nàng còn có một tia chờ mong! Nhưng hiện tại xem ra…
Tần Mộ Dao không khỏi thở dài.
Thanh Lam như có như không quan sát biểu hiện của Tần Mộ Dao. Khóe miệng dần dần giương lên một chút ý cười, liếc mắt nhìn, dường như mang theo vài phần bỡn cợt.
“Công chúa, người nhớ Phò mã sao? Vừa mới rời nhau chưa đến nửa canh giờ mà đã nhớ nhung rồi. Nô tỳ xem a, có lẽ nên nhắc nhở Phò mã, phải đeo dính Công chúa lên người mới được!”
Tần Mộ Dao có một loại tâm tư bị vạch trần.
Nàng quả thật là nhớ hắn. Nàng thật sự đang hy vọng hắn có thể đeo dính nàng trên người đây!
Đợi chút…
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn nhìn Thanh Lam, trong mắt xẹt qua một chút tìm kiếm.
“Thanh Lam, vừa rồi ngươi nói ‘rời nhau chưa đến nửa canh giờ’? Tối qua Phò mã ngủ ở trong phòng ngủ sao?”
“Đúng vậy?”
Thanh Lam có chút không hiểu.
Phò mã không ở trong phòng ngủ, chẳng lẽ bỏ đi để Công chúa ngủ một mình sao? Tối qua Công chúa uống nhiều rượu, chẳng lẽ không nhớ gì sao?
“Vậy…”
Trên mặt Tần Mộ Dao lại một lần nữa nở rộ ra một nụ cười tươi, trong mắt lóe lên ánh sáng kích động. Vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, trong lòng xẹt qua một chút lo lắng, nhấc váy lên, đi ra ngoài cửa viện.
“Công chúa, người đi đâu thế? Người còn chưa rửa mặt đâu đấy!”
Thanh Lam ở sau lưng kêu lên.
Hơn nữa bên ngoài rất lạnh, mà trên người Công chúa chỉ mặc có một chiếc áo đơn mà thôi.
Tần Mộ Dao như là không nghe thấy. Giờ này khắc này, nàng muốn lập tức nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh.
Nhưng, nàng còn chưa chạy ra khỏi cửa viện, liền đụng phải một người.
“Ô! Tiểu thư, người vội vã như vậy làm gì? Tiểu thư, muội không làm người bị thương đấy chứ?”
Hồng Anh từ bên ngoài tiến vào, trong tay bưng đồ rửa mặt.
Tần Mộ Dao ổn định thân hình. Không để ý đến việc bị đụng vào, đang muốn tiếp tục đi ra ngoài, thân hình lại ngừng lại trong phút chốc.
“Hồng Anh, mau cho người chuẩn bị xe ngựa. Đi hỏi xem hôm nay Phò mã đến cửa hàng nào!”
Hồng Anh khẽ nhíu mày.
Tiểu thư vội vã như vậy vì Đại thiếu gia sao?
Chỉ có điều…
“Tiểu thư, hôm nay Đại thiếu gia không đi ra cửa hàng a. Không phải người đang ở trong phòng bếp sao?”
Hôm nay lúc thiếu gia ra khỏi phòng, vẻ tươi cười trên mặt khiến nàng cũng không khỏi kinh ngạc. Hoàn toàn không giống vẻ lãnh đạm của mấy ngày hôm trước. Hơn nữa vừa nhìn thấy nàng, đã bảo nàng sáng nay đừng chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư.
Phòng bếp?
Lông mày Tần Mộ Dao hơi nhíu. Lập tức nghĩ ra Mạc Thiếu Khanh đã thiết kế một phòng bếp nhỏ ở trong viện này, để có thể nấu đồ ăn cho nàng, để thể hiện hình tượng một nam nhân vừa có thể xây nhà, cũng vừa có thể vào bếp!
Trong lòng xẹt qua một chút ngọt ngào. Tần Mộ Dao lập tức lộn trở lại, chạy về phía phòng bếp trong tiểu viện.
Phòng bếp gọi là nhỏ nhưng cũng không hề nhỏ, các loại nguyên liệu dụng cụ nấu ăn, cần cái gì có cái đó.
Trong phòng bếp, một nam nhân cao lớn đang một mình bận rộn, thế nhưng động tác lại vô cùng thành thạo.
Thân thể Tần Mộ Dao dừng trước cửa, nhìn nam nhân trong phòng bếp, trên mặt dâng lên một chút tươi cười sáng lạn.
Thiếu Khanh dường như hòa hợp thành một thể với phòng bếp. Một nam nhân trong phòng bếp, cũng không thấy có gì là khó coi.
Hình ảnh dường như được ngừng lại. Nam nhân không hề phát hiện ra nữ nhân ở ngoài cửa đang dõi theo, vẫn chuyên tâm làm chuyện của mình.
Đây là lần đầu tiên sau đại hôn hắn xuống bếp. Hôm nay, hắn rời giường sớm, vì muốn chuẩn bị bữa sáng cho Dao Nhi.
Tần Mộ Dao nhìn, thân thể không tự chủ được mà bước vào bên trong, đi đến phía sau Mạc Thiếu Khanh.
Nam nhân dường như vẫn không phát hiện ra nàng đã đến. Trong lòng có một cảm giác bị lờ đi. Như là đang giận dỗi, cố ý tiến lên đưa hai tay ra, ôm thật chặt thắt lưng hắn, toàn bộ thân thể tì sát vào lưng hắn, còn không quên dụi mặt vào lưng hắn.
Thân thể Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra. Lập tức nhận thấy hơi thở quen thuộc phía sau, trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều.
“Dao Nhi, sao không ngủ thêm một lát?”
Tối hôm qua nàng say không nhẹ!
Tần Mộ Dao ở sau lưng trầm ngâm một lát. Giọng nói ấm áp từ trong miệng nàng bật ra:
“Chàng không ở bên cạnh, ta ngủ một mình lạnh lắm!”
Lạnh à? Làm sao có thể lạnh? Trong tiểu viện này sao lại lạnh được?
Mạc Thiếu Khanh vừa nghe, lập tức hiểu được Dao Nhi cố ý nói như vậy.
Nàng đang làm nũng với mình sao?
Trong lòng xẹt qua một chút ngọt ngào.
Hắn thích Dao Nhi như vậy, thích nàng ỷ lại vào hắn, thích nàng ôm hắn như vậy!
“Thiếu Khanh…”
Trầm mặc một lát, Tần Mộ Dao lại mở miệng.
“Ừ?”
Mạc Thiếu Khanh đáp, vừa chú ý đến nồi cháo trên bếp, vừa chú ý đến nữ nhân sau lưng.
Tần Mộ Dao xòe năm ngón tay của mình ra. Chiếc nhẫn kim cương hiện ra trước mặt Mạc Thiếu Khanh, tay kia thì đụng vào tay Mạc Thiếu Khanh. Lúc chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn, trong lòng vui vẻ, nâng tay hắn, áp bàn tay đeo nhẫn vào bàn tay hắn.
“Thiếu Khanh… Không phải chiếc nhẫn này đã tặng cho Vũ Văn Cẩn rồi sao?”
Tần Mộ Dao hơi hơi nheo mắt, thử hỏi.
Mạc Thiếu Khanh nắm tay nàng trong tay hắn, mười ngón tay giao nhau.
“Đồ của Dao Nhi, sao có thể đem tặng cho người khác được chứ? Ta không cho quản sự bán!”
Dao Nhi đã dụng tâm với đôi nhẫn này, sao hắn có thể bỏ được chứ?
Nghe xong lời hắn nói, trong lòng Tần Mộ Dao lập tức sinh ra một tia vui mừng.
“Thiếu Khanh, hôm nay chàng không đến các cửa hàng sao?”
“Không… Không cần! Dao Nhi, chuyện ngày hôm qua…”
Ngữ khí của Mạc Thiếu Khanh đột nhiên trở nên nghiêm túc. Hắn không chắc chắn tối hôm qua lúc Dao Nhi say rượu thì có nghe thấy hắn xin lỗi hay không. Về chuyện xảy ra ở tiệm ngọc khí hôm qua, hắn vẫn muốn giải thích rõ với Dao Nhi.
“Ngày hôm qua có xảy ra chuyện gì sao?”
Tần Mộ Dao ngắt ngang lời hắn.
Mặc kệ ngày hôm qua ở tiệm ngọc khí đã xảy ra chuyện gì, Thiếu Khanh đã đem nhẫn về, đeo vào tay nàng, là đủ để chứng minh Thiếu Khanh để ý đến nàng rồi.
Nàng đã cảm giác được Thiếu Khanh không còn lạnh nhạt như mấy hôm trước. Nếu đã làm lành, nàng cần gì phải nhắc lại những chuyện không thoải mái làm gì chứ?
Nghĩ đến đây, vòng tay Tần Mộ Dao ôm Mạc Thiếu Khanh càng thêm chặt.
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút hiểu rõ. Nắm chặt tay Tần Mộ Dao, khóe miệng dâng lên ý cười hạnh phúc.
Không phải Dao Nhi là tri kỷ sao? Mặc kệ Dao Nhi thương hắn được bao nhiêu, hắn chỉ cần hiểu rằng mình yêu Dao Nhi hơn tất cả mọi thứ là được rồi!
“Dao Nhi…”
“Ừm?”
“Hôm nay chúng ta tiến cung thăm phụ mẫu đi! Đã đại hôn lâu như vậy, còn chưa có đi chào hỏi hai vị trưởng bối!”
Mạc Thiếu Khanh chậm rãi mở miệng.
Tuy rằng hiện tại phu thê Tần thị đã là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, thân phận tôn quý, nhưng hắn biết, ở trong lòng Dao Nhi, vẫn thích họ như trước kia. Cho nên hắn không hề thay đổi cách xưng hô. Nếu Dao Nhi vẫn gọi họ là phụ mẫu như trước, đương nhiên hắn cũng gọi là ‘phụ mẫu’ theo Dao Nhi, chứ không gọi là Phụ hoàng, Mẫu hậu có vài phần xa cách.
“Được!”
Nụ cười của Tần Mộ Dao đang kề sát sau lưng hắn càng lúc càng lớn.
Thiếu Khanh thương nàng tận xương, yêu nàng như mạng đã hoàn toàn trở lại rồi!
Dùng xong bữa sáng, toàn bộ quá trình, lại khôi phục tình trạng như hai ngày sau đại hôn. Dáng vẻ hai người như keo như sơn, khiến Thanh Lam và Hồng Anh đều theo bản năng mà lảng tránh. Đương nhiên trong lòng các nàng cảm thấy cao hứng vì cục diện này.
Sau khi cho người chuẩn bị xe ngựa, Mạc Thiếu Khanh không để ý đến ánh mắt khác thường của hạ nhân trong Mạc phủ, bế bổng Tần Mộ Dao từ trong tiểu viện lên xe ngựa. Từ đầu tới cuối nụ cười trên mặt chưa từng giảm bớt, mà Tần Mộ Dao không lay chuyển được sự kiên trì của hắn, chỉ có tựa đầu thật sâu vào trong ngực Mạc Thiếu Khanh.
Dường như dọc đường nàng có nghe thấy nha hoàn khe khẽ nói nhỏ, nói Công chúa và thiếu gia thật ngọt ngào, khiến các nàng thật là hâm mộ.
Mạc Thiếu Khanh nghe thấy mấy tiếng này, trong mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ. Như thế này thì bọn hạ nhân trong Mạc phủ sẽ không nói sau lưng rằng hắn và Dao Nhi giận hờn mâu thuẫn với nhau nữa!
Hắn muốn làm cho Dao Nhi hạnh phúc, đồng thời cũng muốn khiến mọi người hâm Mộ Dao Nhi!
Sau khi xe ngựa rời đi, Mạc lão gia từ trong đại sảnh đi ra, cảnh tượng vừa nhìn thấy khiến trong mắt ông lập tức dâng lên một chút không vui.
Dựa theo tình huống mấy ngày hôm trước, Thiếu Khanh hiển nhiên là cố ý gây bất hòa với Dao Nhi. Mà đây cũng đang là điều ông muốn nhìn thấy. Vừa rồi Mạc Nhị phu nhân đã nói trước mặt ông là đang xem xét vài tiểu thư nhà quý tộc Bắc Tĩnh quốc cho Thiếu Khanh Ông cũng đang tính để họ đi xem mặt, như vậy có thể làm cho Thiếu Khanh lạnh nhạt hơn với nha đầu Tần gia. Nhưng hiện tại xem ra…
Ai! Trong mắt Mạc lão gia xẹt qua một chút bất đắc dĩ.
Dáng vẻ ngọt ngào vừa rồi của hai người bọn họ, dựa vào cá tính của Thiếu Khanh, chỉ sợ lúc này không ai có thể chen vào giữa hai người!
***
Trên xe ngựa, hai người vẫn nắm chặt tay nhau, làm hại Hồng Anh và Thanh Lam đều muốn xuống xe ngựa đi bộ!
Cảm giác được tầm mắt Mạc Thiếu Khanh vẫn dừng ở trên người mình, Tần Mộ Dao nhìn nhìn hai nha đầu, không khí hơi có chút xấu hổ.
“Hồng Anh, nói xem gần đây trên phố Bắc Tĩnh quốc có tin đồn thú vị gì đi!”
Tần Mộ Dao đột nhiên mở miệng.
Nếu nàng không lên tiếng đánh lạc sự chú ý, chỉ sợ mặt hai nha đầu này sẽ nóng đến độ có thể chiên được trứng gà.
Hồng Anh giật mình, lập tức ánh mắt lóe lên.
“Tiểu thư, mấy ngày nay nhìn người không vui, em còn chưa nói với người. Người biết không, hôm đó các phu nhân và tiểu thư quý tộc Bắc Tĩnh quốc ra rừng mai ngoài thành hái hoa mai, nhìn thấy nam nhân kia trong rừng mai, đều muốn tranh cướp dẫn về nhà chăm sóc đó! Nghe nói, còn có hai tỷ muội tốt đã trở mặt thành thù!”
Hồng Anh nói xong vô cùng kích động. Nàng đã góp một phần nho nhỏ vào sự kiện đó đấy!
“Hả? Thật không?”
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một tia hào quang.
Hóa ra lại phấn khích như vậy. Cũng khó trách. Dựa vào khuôn mặt của Lộng Nguyệt, có thể khiến các tiểu thư tranh đoạt cũng không phải việc gì lạ.
Nhưng mà…
“Thế hiện tại hắn thế nào?”
Tần Mộ Dao cảm thấy vô cùng hứng thú với điểm này.
“Hiện tại a… Nghe nói các tiểu thư quý tộc tranh chấp không ngớt, cuối cùng thương lượng một cách, sắp xếp cho người nọ ở trong một biệt viện. Nhưng mà có rất nhiều người mang đồ đến biệt viện đó thăm đấy!”
Hồng Anh tiếp tục nói. Nàng nghe xong cũng không thể không cảm thán. Nữ tử Bắc Tĩnh quốc này quả nhiên là hào sảng hơn nhiều so với nữ tử Tây Nhạc quốc.
“Ha ha…”
Trong đầu Tần Mộ Dao không khỏi hiện lên cảnh tượng Lộng Nguyệt bị vây quanh bởi một đám nữ nhân đang thèm nhỏ dãi. Ngẫm lại liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Bây giờ còn bị nhốt trong đó nữa không?”
Lộng Nguyệt là Cung chủ Nguyệt cung, bị quản chế một lát thì cũng là chuyện bình thường. Chỉ sợ không thể bị quản chế lâu dài được!
Quả nhiên, trên mặt Hồng Anh xẹt qua một chút mất mát.
“Ai! Sau đó lại nghe nói, người nọ đột nhiên không thấy đâu nữa. Có lẽ đã có tiểu thư nào đó đem giấu hắn đi rồi!”
Dung mạo của Lộng Nguyệt Cung chủ nàng đã gặp qua. Nam nhân kia đẹp đến yêu diễm, có thể gây ra chuyện ầm ĩ như vậy cũng không có gì là kỳ quái!
Đột nhiên không thấy đâu nữa?
Tần Mộ Dao cười cao thâm.
Không biết Lộng Nguyệt có thể nhớ rõ bài học lần này hay không!
Mạc Thiếu Khanh ở bên cạnh nghe các nàng nói chuyện. Vốn tưởng rằng chỉ là tin đồn không có liên quan gì, nhưng lúc nhìn thấy tia tươi cười trên mặt Tần Mộ Dao, lập tức hiểu ra sự việc không chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Theo bản năng siết chặt bàn tay đặt bên hông Tần Mộ Dao, dường như mang theo một tia trừng phạt, thử hỏi:
“Nói cái gì vậy? Sao mà vui vẻ thế?”
Tần Mộ Dao liếc xéo hắn một cái. Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt hắn, lập tức ghé sát vào tai hắn, thì thầm nói cho hắn biết. Quả nhiên nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh cũng cười ra tiếng.
Thì ra là thế! Hiện tại hắn đã biết, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với Dao Nhi của hắn!
Cả một đêm, hơn nữa còn có nữ nhân nhòm ngó, cũng đủ cho Lộng Nguyệt trả giá đi!
Đột nhiên, vẻ tươi cười trên mặt hắn phút chốc cứng đờ, đảo mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao, trong mắt mang theo vài phần nghiêm túc. Tần Mộ Dao thừa nhận tầm mắt hắn, suy tư về những lời mình vừa nói.
Lại có sơ hở gì hay sao?
Đột nhiên ánh mắt chợt lóe, rất nhanh dựa sát vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh.
“Thiếu Khanh, ta không có hứng thú với thân thể khỏa thân của Lộng Nguyệt. Là đánh xe A Phúc lột y phục của hắn!”
Tần Mộ Dao ngẩng mặt, nhìn thẳng hai mắt hắn, kể lại mọi chuyện cho hắn nghe. Lập tức nhìn thấy thần sắc trên mặt Mạc Thiếu Khanh dịu đi. Trong mắt lập tức xẹt qua một chút giảo hoạt.
Lại một lần nữa thì thầm nói mấy câu vào tai hắn, lập tức liền nhìn thấy ánh mắt Mạc Thiếu Khanh trở nên sâu thẳm, ánh mắt lóe ra, trên mặt ửng hồng.
Tần Mộ Dao nhìn phản ứng không được tự nhiên của Mạc Thiếu Khanh, cúi đầu cười không ra tiếng. Lập tức phát hiện Mạc Thiếu Khanh như vậy cực kỳ đáng yêu, không tự chủ được in một nụ hôn lên mặt hắn, chọc cho Thanh Lam và Hồng Anh trên xe ngựa thở hốc vì kinh ngạc, nhắm tịt mắt lại.
“Dao Nhi, còn có người ở đây!”
Sắc mặt Mạc Thiếu Khanh ửng hồng. Quên mất người vừa rồi đã nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nàng, tạo ra không khí ái muội trong xe ngựa chính là mình.
Tần Mộ Dao lơ đễnh nói:
“Không phải các nàng ấy đều đã quen rồi sao?”
Hai người bọn họ đều là những người đi theo bên mình. Cho dù hiện tại chưa quen, về sau cũng phải quen!
Hơn nữa, vừa rồi là ai dùng ánh mắt muốn nuốt nàng vào bụng để nhìn nàng kia chứ. Giờ lại ý thức được trong xe còn có người khác sao?
Mạc Thiếu Khanh nhìn thấy hai nha hoàn như sắp nhảy ra khỏi xe ngựa, trong lòng xẹt qua một chút cười khổ.
Dao Nhi của hắn cũng không phải là người cổ hủ. Hắn yêu chính là sự không giống người thường của nàng. Làm gì phải đi để ý đến ánh mắt của người ngoài chứ?
***
Mà lúc này, trong một căn phòng ở Hoàng cung.
Chính giữa phòng đặt một thùng nước rất lớn, trong thùng bốc lên hơi nước nghi ngút. Một thân thể nam nhân đang nhắm mắt ngâm trong thùng nước. Nước dâng lên đến ngực hắn, từ phía sau nhìn lại, mơ hồ có thể thấy sau lưng hắn có một vết sẹo uốn lượn.
Trên mặt nam nhân toát mồ hôi, nhưng sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra. Một nữ nhân y phục hoa lệ đi vào trong phòng, trong tay cầm ấm lô. Nhìn thấy nam nhân trong thùng gỗ vẫn nhắm hai mắt, trên mặt mơ hồ dâng lên một tia lo lắng.
Hôm ấy sau khi đưa chủ nhân từ trong viện kia đến đây, tình trạng của chủ nhân càng ngày càng tệ hơn.
Còn có những nữ nhân vọng tưởng tiếp cận chủ nhân…
Nghĩ đến đây, trong mắt Ngưng Sương xẹt qua một ánh sáng nghiêm túc.
Ngay cả mình cũng không có tư cách tùy tiện chạm vào chủ nhân, nữ nhân khác càng không có tư cách!
Nàng đã điều tra ra vì sao chủ nhân biến thành cái dạng này. Hết thảy đều là bởi vì Tần Mộ Dao!
Trong đầu hiện ra bóng dáng nữ nhân kia. Bàn tay vô thức nâng lên, chạm đến khuôn mặt mình. Chỗ da mặt bị xước hôm đó cũng đã khỏi rồi. Chỉ có điều, hận ý trong lòng nàng lại càng ngày càng mãnh liệt.
Đột nhiên, Ngưng Sương đi đến gần thùng gỗ. Ngồi xuống bên cạnh thùng gỗ, vươn tay, vuốt ve lên người nam nhân đang khỏa thân.
Thân phận của chủ nhân chắc là đã bị Tần Mộ Dao phát hiện ra rồi!
Ả nhất định đã biết Lộng Nguyệt là người đứng sau lưng mình, nên mới đối xử với Lộng Nguyệt như vậy!
Trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh.
Cùng lúc đó, khóe miệng giương lên ý cười nhợt nhạt.
Vạch trần cũng tốt! Ít nhất cũng cắt đứt niệm tưởng của chủ nhân!
“Chủ nhân, chúng ta mới là cùng một loại người. Ta mới là người có tư cách nhất để ở bên cạnh người!”
Ngưng Sương đột nhiên mở miệng, ngữ khí kiên định nói.
“Nguyệt…”
Kìm lòng không nổi vươn tay ra, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt hắn, trong lòng lập tức xẹt qua một chút lo lắng.
“Cút xéo đi!”
Giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên, làm cho bàn tay đang lau mồ hôi cho hắn của Ngưng Sương lập tức cứng đờ. Sự ấm áp vừa dâng lên trong lòng cũng vì một câu này mà lập tức phủ một tầng hàn băng.
“Chủ nhân… Người tỉnh rồi sao?”
Ngưng Sương nhắm mắt, thu hồi tay, nhưng không hề rời đi. Cố nén đau đớn trong lòng, quan tâm hỏi.
“Cút…”
Một chữ từ trong miệng phun ra, lại một lần nữa đập vỡ sự quan tâm của Ngưng Sương.
Trong mắt Ngưng Sương xẹt qua một chút ý lạnh.
Đã đến thế này rồi mà hắn còn đối xử với nàng như vậy sao? Nàng mới là người quan tâm đến hắn, yêu hắn! Vì sao hắn cứ làm như không thấy? Trong lòng hắn vẫn chỉ có Tần Mộ Dao sao?
“Cuối cùng thì ả có cái gì tốt? Ả đã độc ác biến người thành dáng vẻ này, người còn nhung nhớ ả!”
Ngưng Sương nắm chặt hai tay. Có lẽ biết giờ phút này Lộng Nguyệt không có cách nào ra tay với mình, cho nên trong lòng nàng có dũng khí dị thường.
Đáp lại nàng là một trận trầm mặc. Trầm mặc qua đi, lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của nam nhân.
“Đi ra ngoài!”
Thân thể Ngưng Sương ngẩn ra, đột nhiên cười to ra tiếng.
Nam nhân đáng giận này!
Đột nhiên quay người lại, Ngưng Sương phất phất ống tay áo. Đang muốn ra khỏi phòng, lại nghe thấy giọng nói nam nhân lại truyền đến sau lưng.
“Bản cung không cho phép bất cứ kẻ nào làm thương tổn nàng!”
Ngữ khí lộ ra mười phần kiên định.
Hắn lại một lần nữa cảnh cáo Ngưng Sương. Tuy rằng biết Ngưng Sương chẳng thể đối phó nổi với Dao Nhi, nhưng hiện tại hắn không thể đi ra ngoài, Ngưng Sương lại có thể điều động thế lực của Nguyệt cung ở Bắc Tĩnh quốc.
Ngưng Sương hơi hơi nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thấy nam nhân vẫn đang nhắm chặt hai mắt. Tay nắm chặt lại phát ra tiếng răng rắc.
“Được, ta sẽ không làm thương tổn ả!”
Nhưng mà, nàng đã có cách đẩy Tần Mộ Dao vào hoàn cảnh nguy hiểm!
Trong đầu xẹt qua một chút tính kế. Khóe miệng Ngưng Sương giương lên một tia cười tàn nhẫn…
***
Lúc Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh tới Hoàng cung, trong tẩm cung của phu thê Tần thị chỉ có một mình Tần phu nhân.
Trong khoảng thời gian hai người giận dỗi nhau, Tần Mộ Dao hầu như đều dồn toàn bộ thời gian và tinh lực vào Mạc Thiếu Khanh. Vài lần Tần phu nhân phái người đến mời, Tần Mộ Dao đều viện cớ có việc mà không đến.
Sau đại hôn đã lâu như vậy, hai người mới đến lại mặt, không tránh được bị Tần phu nhân nhắc nhở một trận.
Trong ngự hoa viên, Tần phu nhân cho người chuẩn bị trà đỏ thẫm thượng đẳng mà Tần Mộ Dao yêu thích nhất, chuẩn bị một ít điểm tâm của Tây Nhạc quốc. Trong khoảng thời gian ngắn, rất hòa thuận vui vẻ.
“Lại đây, nếm thử cái này, đây chính là do đầu bếp mà Thiếu Khanh đưa đến làm cho Bản cung! Đó là đầu bếp mang theo từ Tây Nhạc quốc. Vẫn là Thiếu Khanh có tâm!”
Tần phu nhân vẫn vô cùng vừa lòng với việc Mạc Thiếu Khanh là tiểu tế của bà. Hiện tại thì càng nhìn càng thích.
Tần Mộ Dao giật mình, ánh mắt chuyển về phía Mạc Thiếu Khanh. Tầm mắt hai người giao nhau, trong lòng Tần Mộ Dao oán thầm một trận:
Mạc Thiếu Khanh này, xem ra rất chu toàn! Ngay cả mẫu thân của mình hắn cũng mua chuộc được rồi. Quả nhiên không hổ là một thương nhân khôn khéo.
“Đây đều là những việc mà tiểu tế Thiếu Khanh nên làm! Chỉ cần mẫu thân thích là được rồi.”
Mạc Thiếu Khanh cười nói.
Người mà Dao Nhi để ý, đương nhiên hắn cũng phải để ở trong lòng. Không phải bọn họ là một sao?
Mạc Thiếu Khanh vừa nói, lại một lần nữa khiến tâm tình Tần phu nhân tốt lên. Nhìn hai người từ lúc vào đây đến giờ đều nắm chặt tay nhau, vừa lòng gật gật đầu.
Dao Nhi đã có hạnh phúc, nhưng Sương Nhi…
Ánh mắt chuyển về phía Ngưng Sương nãy giờ vẫn ngồi im cúi đầu không nói, nheo mắt:
“Một thời gian nữa tìm ngày tốt, cũng tiến hành hôn sự của Sương Nhi luôn!”
Thân thể Ngưng Sương ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía Tần phu nhân. Nhớ tới hôn sự của mình và Vũ Văn Hạo Thiên, ngón tay vô thức bấm vào đùi.
Lời nói hôm ấy của chủ nhân vẫn quanh quẩn bên tai. Chỉ là dù có hạ chỉ cũng không thể khiến Vũ Văn Hạo Thiên đi vào khuôn khổ. Hắn có rất nhiều triều thần ủng hộ. Thánh chỉ tứ hôn kia cũng thật vất vả mới đạt được. Cách duy nhất chỉ có làm cho gạo nấu thành cơm, khiến dư luận hướng về phía nàng thì những người trên triều đình có muốn nói đỡ cho Vũ Văn Hạo Thiên cũng không thể nào mở miệng nổi.
Chỉ có điều, nàng thật sự phải làm như vậy sao? Đem gạo nấu thành cơm sao?
Trong lòng xẹt qua một chút châm chọc.
Nàng chỉ là một quân cờ mà thôi. Dâng thân thể cho người mình không thương, thì thế nào chứ? Không có ai thương tiếc nàng cả!
“Mẫu hậu…”
Ngưng Sương ra vẻ thẹn thùng nói, ánh mắt như có như không nhìn thoáng qua Tần Mộ Dao. Vẻ hạnh phúc tươi cười trên mặt ả làm đau đớn hai mắt của nàng.
Xem ra sau khi Tần Mộ Dao thành thân đã thật sự hạnh phúc a! Mà chủ nhân thì lại…
Ngưng Sương đột nhiên muốn cười.
Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau như đúc, đều là thân phận Công chúa, vì sao vận mệnh lại khác nhau quá nhiều?
“Mẫu thân, Vũ Văn Thừa tướng hắn…”
Tần Mộ Dao hơi nhíu nhíu mày.
Xem ra mẫu thân đã cố ý gả Ngưng Sương cho Vũ Văn Hạo Thiên. Với cá tính của Vũ Văn Hạo Thiên, lần trước tứ hôn đã vắng mặt mấy ngày không lên triều, tạo ra không ít sóng gió. Nếu cưỡng chế bọn họ đại hôn, thế thì…
Tần Mộ Dao đang muốn khuyên bảo, lại nghe thấy một giọng nói sang sảng truyền đến. Mấy người lập tức nghe tiếng nhìn lại, rõ ràng thấy Tần Tấn mặc một thân minh hoàng đi tới. Người đi phía sau chính là người mà bọn họ vừa nhắc đến – Vũ Văn Hạo Thiên.
“Lão gia, Vũ Văn Thừa tướng, các người tới vừa đúng lúc, chúng ta đang nói đến hôn sự của Sương Nhi và Vũ Văn Thừa tướng đây! Người xem, chúng ta vừa nhắc đến, nhân vật chính đã xuất hiện. Đây không phải cơ duyên thì là cái gì?”
Tần phu nhân cười nói, tự mình đi ra phía trước nghênh đón Tần Tấn, sau đó hai người cùng ngồi xuống.
Mấy người khác hành lễ với Tần Tấn. Trong ngự hoa viên có thêm hai người, lập tức cũng náo nhiệt không ít.
“Lão gia, người xem xem, Thiếu Khanh và Dao Nhi thật sự là thân mật khiến người ngoài ghen tị đến chết a!”
Tần phu nhân lại cảm thán.
Sau khi bà đến Bắc Tĩnh quốc, không biết có phải là hay tức cảnh sinh tình hay không. So với tính cách hào sảng hồi còn ở Tây Nhạc quốc, bà lại có vài phần uyển chuyển hàm xúc và u sầu.
Tần Tấn nhìn về phía hai người, cũng gật đầu vừa lòng.
Vũ Văn Hạo Thiên như có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua hai người Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao, đặc biệt chú ý đến đôi nhẫn trên tay bọn họ.
Trên thực tế, ngày hôm qua trong tiệm ngọc khí, sau khi Tần Mộ Dao rời đi, lúc Mạc Thiếu Khanh chẳng thèm để ý đến mặt mũi của hắn và sự cầu xin của Cẩn Nhi, kiên định thu hồi đôi nhẫn kia, hắn liền mơ hồ có thể đoán ra, sự xích mích giữa hai người trong khoảng thời gian trước đó coi như đã giải quyết xong!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Nhìn sóng mắt hai người lưu chuyển ngọt ngào, Vũ Văn Hạo Thiên phát hiện Tần Mộ Dao xinh đẹp như vậy khiến người ta không thể nhìn gần.
Nàng xinh đẹp như vậy hẳn là công lao của Mạc Thiếu Khanh rồi!
Lúc này, trong lòng hắn lập tức bắt đầu hâm mộ Mạc Thiếu Khanh.
“Vũ Văn ái khanh, hôn sự của ngươi và Sương Nhi, ngươi xem…”
Trong mắt Tần Tấn mang theo vài phần ướm hỏi.
Thời gian càng lâu, ông lại càng phát hiện ra năng lực của Vũ Văn Hạo Thiên. Đây là một thần tử hiếm có, nhưng cũng lại là một nhân tố vô cùng nguy hiểm. Hoặc là trở thành cánh tay phải đắc lực, hoặc là có thể trở thành kẻ địch khiến Bắc Tĩnh quốc đảo điên!
Đằng nào lợi đằng nào hại, đương nhiên Tần Tấn thấy rõ.
“Hoàng Thượng, trước mắt Duệ Vương gia Tây Nhạc quốc và Đại tướng quân Lâm Sở tập kết quân đội ở biên cảnh, ít ngày nữa sẽ tấn công quốc gia chúng ta. Trong lúc quốc gia nguy cấp, Hạo Thiên không có tâm tư bàn chuyện hôn sự.”
Vũ Văn Hạo Thiên nhắm mắt, không dấu vết chặn ngang lời nói của Tần Tấn.
Hắn chưa từng muốn thành thân với Ngưng Sương, cho dù nàng ta có dung nhan giống y như Tần Mộ Dao, nhưng chung quy không phải là nàng, không phải sao?
Vũ Văn Hạo Thiên nói như vậy, Tần Tấn và Tần phu nhân nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trở nên có chút gượng gạo. Ngưng Sương vẫn cúi đầu, khiến người ta không thấy được nàng đang suy nghĩ cái gì.
Tầm mắt Tần Mộ Dao sắc bén nhìn Ngưng Sương. Nàng đã biết mục đích của Lộng Nguyệt và Ngưng Sương, trong lòng không khỏi bắt đầu nghi hoặc.
Phải gả cho Vũ Văn Hạo Thiên, cuối cùng là chủ ý của Ngưng Sương, hay chỉ là tâm tư của phụ mẫu mà thôi?
Vũ Văn Hạo Thiên không có tình cảm với Ngưng Sương, điểm này nàng đã hiểu rõ. Hay là gả cho Vũ Văn Hạo Thiên, cũng nằm trong kế hoạch của Lộng Nguyệt và Ngưng Sương?
Sau một lát, mọi người tùy tiện tìm một vài đề tài hàn huyên, cố ý tránh nhắc đến hôn sự.
Lúc Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh sắp phải rời đi, Tần Mộ Dao lại bị Tần Tấn gọi ra chỗ khác. Thái độ của Tần Tấn trở nên vô cùng nghiêm túc…
Đợi đến lúc đôi phu thê son trở lại Mạc phủ, đã đến giờ cơm chiều, hai người dùng bữa tối. Tần Mộ Dao ngồi trước bàn trang điểm, trầm mặc một hồi. Nghĩ tới những lời hôm nay phụ thân nói, hai tay nắm chặt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm cái gì bây giờ?
“Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh từ phía sau ôm lấy Tần Mộ Dao, để lưng Tần Mộ Dao tựa vào trong lòng mình, mà cằm hắn tì trên đỉnh đầu nàng. Chóp mũi truyền đến hương thơm độc hữu trên người Dao Nhi, lập tức cảm thấy vui vẻ thoải mái.
“…”
Tần Mộ Dao trầm mặc một hồi, dường như không hề nghe thấy Mạc Thiếu Khanh gọi.
“Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh thấy nàng không có phản ứng, từng bước từng bước hôn lên cổ Tần Mộ Dao.
Trên thực tế, hôm nay từ Hoàng cung trở về, hắn cũng đã nhận thấy nàng có chút không yên lòng, giống như có chuyện gì đó băn khoăn. Có đôi khi nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Hắn đang đợi, đợi Dao Nhi nói cho hắn, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc ăn cơm, Dao Nhi không mở miệng. Vừa rồi đợi hồi lâu, Dao Nhi vẫn không mở miệng, cho nên trong lòng hắn cũng có chút nôn nóng.
Tần Mộ Dao cảm nhận được nụ hôn của hắn như điện xẹt qua thân thể, theo bản năng quay đầu lại, ôm chặt thắt lưng Mạc Thiếu Khanh.
“Thiếu Khanh…”
Trong giọng nói lộ ra một tia không tầm thường.
“Dao Nhi, ta là trượng phu của nàng, có chuyện gì, ta có thể chia sẻ với nàng!”
Phản ứng của nàng khiến Mạc Thiếu Khanh càng thêm bất an.
Cuối cùng thì Dao Nhi có tâm sự gì? Rõ ràng lúc ở trong Hoàng cung vẫn vui vẻ mà!
Mạc Thiếu Khanh lập tức nghĩ tới chuyện Tần Tấn gọi một mình Dao Nhi lại. Chẳng lẽ ông đã nói gì đó với Dao Nhi?
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao chỉ thấp giọng gọi tên Mạc Thiếu Khanh. Ngẩng đầu, chủ động áp môi vào đôi môi ấm áp của hắn, hôn cuồng loạn. Trong nụ hôn của nàng mơ hồ mang theo một tia bối rối.
Mạc Thiếu Khanh quyết đoán kéo giãn khoảng cách. Nếu cứ tiếp tục hôn như vậy, thì tiếp theo nàng sẽ không có cơ hội để nói ra tâm sự trong lòng. Sự lo lắng trong mắt hắn càng ngày càng mãnh liệt.
Cuối cùng thì Dao Nhi làm sao vậy?
Nhớ tới chuyện hôm nay phụ thân nói với mình, Tần Mộ Dao nhìn vẻ mặt quan tâm của Mạc Thiếu Khanh, không biết nên mở miệng nói về chuyện này với hắn như thế nào.
“Thiếu Khanh… Ôm ta!”
Tần Mộ Dao lại chủ động hôn Mạc Thiếu Khanh, nàng cần cảm thụ hắn, tạm thời không thèm nghĩ đến chuyện kia nữa. Thầm muốn cảm nhận được tình yêu của hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.