Biệt quán. Những thương nhân có uy tín, danh dự của thành Cẩm Tú được mời đều đã tập trung ở đây, đều đang phỏng đoán mục đích thiết yến của Duệ Vương gia. Trên mặt Cổ lão gia và Phùng huyện lệnh đều bao phủ mây đen, nghĩ đến sổ sách không cánh mà bay kia và vụ ám sát thất bại tối qua, trong lòng bọn họ càng thêm bất an. Bữa yến tiệc hôm nay không chỉ đơn thuần là mở tiệc chiêu đãi bọn họ mà thôi! Lúc Tần Mộ Dao đi vào đại sảnh, đầu tiên nhìn thấy là vẻ mặt trên mặt hai người đó, khóe miệng giương lên một chút cười lạnh. Trò hay còn ở phía sau. Ánh mắt lơ đãng dừng ở hai người phía sau Cổ lão gia. Phó Tâm Vũ và Cổ Cảnh Vinh? Không nghĩ rằng Phó Tâm Vũ cũng đến đây, nhìn thoáng qua Thương Kì Nhiên, lúc này hắn hé ra khuôn mặt lạnh băng như cũ, chỉ có khi nhìn về phía nàng, bắt gặp ánh mắt nàng hắn liền nhìn lảng tránh. Tần Mộ Dao nhíu mi tâm. Nàng khiến hắn sợ đến vậy sao? Trốn nhanh như vậy! Lúc Cổ Cảnh Vinh nhìn thấy Tần Mộ Dao, hai mắt sáng ngời, nhưng giây tiếp theo trong lòng lại sinh ra nghi hoặc. Nàng không phải là nữ nhân của Thương Kì Nhiên? Mà giây phút Phó Tâm Vũ nhìn thấy Tần Mộ Dao, trên mặt hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, ánh mắt tìm Thương Kì Nhiên, lại thấy tầm mắt Thương Kì Nhiên dính trên thân thể nàng ta, trong lòng nhất thời ngẩn ra. Trước kia, chỉ cần nơi nào có nàng thì tầm mắt của sư huynh luôn đuổi theo mình nàng, nhưng hiện tại lại ở trên người nữ nhân khác, trong lòng dâng lên một tia không cam lòng. Nàng độc chiếm sự chú ý của sư huynh hơn mười năm, đột nhiên mất đi ánh nhìn chăm chú của hắn, trong lòng khó chịu nói không lên lời! Mà vẻ mặt của nàng không hề thoát khỏi tầm mắt của Mạc Yên, khẽ nhắm mắt, khóe miệng giương lên một chút cười thản nhiên, trong mắt xẹt qua một tia tính kế sâu cay. “Nhận được sự tham gia của các vị thật là hãnh diện, do Duệ Vương gia thân thể không được khỏe nên không thể dự tiệc, cho nên hôm nay sẽ là Tần Mộ Dao chiêu đãi các vị! Các vị mời ngồi!” Tần Mộ Dao đứng ở vị trí chủ vị, nhìn quét qua một lượt các quý thân thành Cẩm Tú trong đại sảnh một cái, lễ phép chiêu đãi. Phó Tâm Vũ vừa nghe về thân thế của nàng. Tần Mộ Dao, nàng ta chính là Tần Mộ Dao? Tần Mộ Dao không phải là vị hôn thê của Duệ Vương gia sao? Vậy vì sao lại biến thành nữ nhân của sư huynh? “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi…” Các thương nhân đều phụ họa, bọn họ cũng biết Duệ Vương gia là Hoàng tử mà Hoàng Đế coi trọng nhất, trong tương lai tám chín phần mười là nắm giữ ngôi vị Hoàng Đế, chuyện về nữ nhân Tần Mộ Dao trước mắt này bọn họ cũng đều đã nghe qua. Vương phi tương lai của Duệ Vương gia, nói không chừng sau này chính là Hoàng Hậu Tây Nhạc quốc. Tần Mộ Dao giương khóe miệng lên, rất vừa lòng với phản ứng của bọn họ. Tiệc rượu tiến hành như dự liệu. Tần Mộ Dao thủy chung cảm giác được có ánh mắt nhìn dính vào trên người mình không hề rời đi, nương theo tầm mắt rõ ràng thấy trong mắt Phó Tâm Vũ sát ý như có như không. “Đây không phải Thiếu phu nhân mới cưới về Cổ gia sao? Nói vậy tân hôn hẳn là vô cùng ngọt ngào đi!” Tần Mộ Dao nhìn Phó Tâm Vũ. Địch ý của nàng ta với nàng cũng quá lớn đi! Trường hợp như vậy cũng không thu liễm một chút! Như có như không nhìn về phía Thương Kì Nhiên, lúc này hắn đang ngửa đầu uống một ngụm rượu trong tay. Phó Tâm Vũ giật mình. Nữ nhân này đang nhắc nhở nàng đã không có tư cách có được sự chú ý của sư huynh sao? Hai tay nắm lại thành quyền trong tay áo, trên mặt giương lên một chút ý cười nhưng không trả lời vấn đề của Tần Mộ Dao. Tần Mộ Dao cũng không để ý, chỉ cần đừng lấy ánh mắt như vậy nhìn nàng nữa là được rồi! Đảo mắt nhìn về phía mọi người, cao giọng nói. “Hôm nay triệu tập mọi người, ngoại trừ muốn gặp gỡ tất cả, còn có một việc, cần mọi người ủng hộ!” “Mời Tần tiểu thư cứ nói, có chuyện gì, mọi người thành Cẩm Tú chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ!” Phùng huyện lệnh dẫn đầu mở miệng. Tần Mộ Dao gật gật đầu, nói năng có khí phách. “Được rồi, các vị đều biết, hiện tại tuy rằng nạn dân của thủy tai lần này đã được bố trí nhất thời, nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, nhà cửa bọn họ đều bị phá hủy, không biết các vị có đề nghị gì hay để xử lý thích đáng chuyện này không?” Mọi người vừa nghe, nhất thời trong lòng đều nghĩ đến gia viên bị hủy, về lý thì nên trùng kiến, nhưng trùng kiến cần tài chính, những người Tần Mộ Dao mời đều là đại phú giàu có nhất thành Cẩm Tú, mục đích giống như đã quá rõ ràng, quả nhiên là một yến hội có dụng tâm kín đáo. Mạc Thiếu Khanh ở bên cạnh nhìn Tần Mộ Dao, nhất thời đã hiểu được mục đích vì sao nàng lại cho mời những người này cùng người nhà đến, khóe miệng giương lên một chút ý cười. Hắn muốn xem Dao Nhi làm thế nào mà lấy được bạc ra khỏi tay bọn họ. Tần Mộ Dao quan sát phản ứng của mọi người, trong lòng như có chút đăm chiêu. “Các vị không có đề nghị nào sao? Ta có một cách, ta nói ra, để mọi người xem xem đề nghị này có thể thực hiện được hay không! Những vị ngồi đây đều là những gia tộc phú hộ bạc triệu, lại thường xuyên làm việc thiện tích đức, nếu lần này mọi người xuất tư lực, có thể nói là công đức vô biên a!” Không cần phải giải thích nhiều lời, tất cả mọi người đều có thể hiểu được ý của nàng, suy tư lợi hại trong đó, việc này nhất định là cần lượng tài chính khổng lồ, lấy ra một chút thì có thể chứ nhiều thì tâm bọn họ cũng đau a! Đột nhiên, một nam nhân trung niên vẻ mặt dữ tợn vỗ bàn, lớn tiếng kêu gào. “Ta cứ tưởng là có chuyện gì! Hóa ra là Duệ Vương gia cho ngươi đòi bạc của mọi người! Trần đại phú ta hiện tại liền nói cho ngươi biết, muốn bạc… Không có!” Lúc này Trần đại phú đã có vài phần men say, người yêu tiền hơn mạng như lão vừa nghe thấy ‘Bỏ vốn’, nhất định sẽ không làm! Đòi bạc? Ánh mắt Tần Mộ Dao rung động, thực không thích cách dùng từ của hắn! Tầm mắt Tần Mộ Dao đảo qua Phùng huyện lệnh, nhìn vẻ mặt cùng dáng vẻ không liên quan của lão, khóe miệng giương lên một chút ý cười. “Chuyện này sao có thể tính là đòi chứ? Ta có cái này muốn cho mọi người xem, các vị xem xong rồi quyết định cũng không muộn! Hồng Anh, đem cái đó lên đây!” “Vâng, tiểu thư!” Hồng Anh đem thứ nọ trình lên. Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào một mảnh tơ lụa màu trắng từ tay Hồng Anh dâng lên cho Tần Mộ Dao, lòng bàn tay mở ra, rõ ràng là một cuốn sổ nho nhỏ, mọi người ở đó đều nghi hoặc trong lòng, trong cuốn sổ nhỏ này rốt cuộc có cái gì? Lúc Phùng huyện lệnh nhìn thấy cuốn sách nhỏ kia, trên mặt nhất thời xanh mét một mảnh. Mà Cổ lão gia nhất thời cũng hiểu được, Phùng huyện lệnh đã nói qua với hắn việc bị mất trộm sổ sách, lúc trước hắn còn hồ nghi có phải Tần Mộ Dao làm hay không, hiện tại xem ra, quả nhiên là nàng! Xem ra hôm nay chính mình lành ít dữ nhiều! Trong mắt xẹt qua một chút ngoan lịch, Cổ lão gia nghiêng người nói với Cổ Cảnh Vinh. “Đợi lát nữa tùy thời hành sự, đến lúc tất yếu ta sẽ ra hiệu cho con tiến hành!” Cổ Cảnh Vinh ngẩn ra, mi tâm hơi nhíu, nhìn về phía Tần Mộ Dao. “Vâng!” “Phùng huyện lệnh, ngươi nhận ra cái này chứ! Nói vậy ngươi cũng biết giá trị của nó!” Tần Mộ Dao cao giọng nói. Cả người Phùng huyện lệnh toát mồ hôi lạnh, đến ngay cả hai chân cũng kìm không được mà run rẩy. Đương nhiên ông biết giá trị của thứ này, thương nhân nào đã từng hối lộ ông, khi nào hối lộ, nhận bao nhiêu, ai đưa… hết thảy đều ghi lại, mà những người ngồi đây có đến chín mươi phần trăm có tên trong cuốn sổ nho nhỏ kia. Tần Mộ Dao vô cùng vừa lòng với phản ứng của lão, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn. “Xem ra mọi người đều không nhìn thấy rõ ràng vật này, vậy phiền Phùng huyện lệnh nói với mọi người, cuối cùng vật này là cái gì, lợi hại ra sao!” Nhìn sau khi Phùng huyện lệnh nói cho từng người biết trong cuốn sổ nhỏ kia ghi cái gì, sắc mặt nhất thời một trận xanh một trận trắng, trong mắt xẹt qua một tia sáng lợi hại. Trần đại phú kia nói sai rồi, nàng không phải là đòi bạc của bọn họ, mà là buộc bọn họ cam tâm tình nguyện dâng bạc lên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]