Tề Duệ nhìn trang giấy viết “hiệp nghị giải trừ hôn ước” trong tay, đôi mi không khỏi gắt gao nhíu lại. Đột nhiên trong thời gian ngắn có chút không thích ứng được với việc Tần Mộ Dao vì sao hào phóng buông tay, trong lòng luôn luôn một loại cảm giác thực kỳ quái, lại không thể nói rõ đó là cái cảm giác gì. Tất cả mọi người nín thở ngưng thần, không dám chớp mắt nhìn Tề Duệ, cùng đợi quyết định của hắn. Không khí nháy mắt trở nên có chút quỷ dị. Mỉm cười trên mặt Mạc Thiếu Khanh hiện lên một chút dị sắc. Tề Duệ do dự làm cho trái tim hắn căng thẳng, hắn chưa từng có lúc căng thẳng như vậy. Hắn lại có chút lo lắng quyết định của Tề Duệ, ánh mắt không tự chủ được dừng ở trên người Tần Mộ Dao “che mặt khóc”. Hắn nhìn ra Tần Mộ Dao đang diễn trò, vậy Tề Duệ đâu? Tề Duệ cũng nhìn ra nàng đang diễn trò sao? Hắn có chút lo lắng, dù sao Tề Duệ hướng đến khôn khéo! Nếu hắn cũng phát hiện Dao Dao bất đồng, có thể…… bị nàng hấp dẫn hay không? Không, hắn không nghĩ Tề Duệ nhìn thấy điểm tốt của Tần Mộ Dao! Hắn đột nhiên bị loại ý tưởng này của mình làm cho kinh ngạc một chút. Hắn là làm sao vậy? Vì sao hắn lại để ý như vậy? Thân thể Mạc Yên rúc vào trong lòng Tề Duệ hơi hơi cứng đờ, tay dấu ở trong tay áo nắm chặt đến đâm cả vào da thịt. ‘Tề Duệ là đang do dự sao? Chẳng lẽ hắn không muốn giải trừ hôn ước với Tần Mộ Dao?’ Nghĩ đến đây, trong đầu hiện ra cảnh tượng nháy mắt ánh mắt hai người giao nhau vừa rồi ở trong lương đình. ‘Hắn thu bức tranh uyên ương của mình, không phải sao?’ Tâm Mạc Yên căng thẳng, giương mắt nhìn về phía Tề Duệ, cùng đợi đáp án của hắn. Chân Giác mang vẻ mặt hứng thú nhìn trường hợp quái dị này. Liền ngay cả người trừ bỏ luyện kiếm ra thì chuyện gì cũng rất ít cảm thấy hứng thú là Thương Kì Nhiên cũng vội nhìn chằm chằm Tề Duệ, ngẫu nhiên hướng trên người Tần Mộ Dao nhìn thoáng qua, trên trán xuất hiện từng vết nhăn như là đang tự hỏi cái gì. Tề Duệ chán ghét Tần Mộ Dao, bọn họ lại rõ ràng, dựa theo lẽ thường, hắn hẳn là sảng khoái lợi dụng cơ hội lần này mới đúng, vì sao bọn họ đều từ trong mắt hắn thấy được chần chờ? Tần Mộ Dao còn đang “anh anh khóc” híp mắt, ngẫu nhiên liếc hướng Tề Duệ. ‘Chết tiệt! Sao còn không ký? Hắn sẽ không nên là không muốn giải trừ hôn ước đi?’ Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một tia cảnh giác. ‘Không, không được, cơ hội này thật vất vả mới đến, nàng lại dù thế nào cũng phải được đến một cái hứa hẹn, chuyện này càng về sau càng là phiền toái! Nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ? Đẩy hắn một cái!’ Đột nhiên, tia sáng chợt lóe, đôi mắt giấu ở sau tay áo dần dần xẹt qua một chút giảo hoạt. Nếu nàng vừa rồi diễn xuất không đủ, như vậy nàng sẽ lại ra sức một chút, đút thêm chút củi, lại đổ thêm chút dầu! Còn sợ ngọn lửa này không càng cháy càng to sao? Trong lòng đã muốn có chủ ý, ở trong tầm mắt mọi người, Tần Mộ Dao đem tay áo buông ra, đảo mắt nhìn về phía Tề Duệ, trên mặt vốn không nỡ nháy mắt chuyển biến thành hối hận. Cảm xúc này bị nàng làm giống như đúc, thẳng tắp nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay Tề Duệ, cả người kích động nhào đi qua. “Duệ Vương gia, ta hối hận, ta đã cho là ta có thể nhịn đau trả tự do cho người, nhưng là ngay tại vừa rồi, ta phát hiện ta thật sự rời người không được, người đã muốn ở tâm lý của ta, đâm rễ, ra hoa nha, nếu muốn rút ra, thật sự đau quá! Ta không cần giải trừ hôn ước, ta muốn làm Vương phi của người, hôm nay ta còn cố ý chuẩn bị tiết mục cho người, cam đoan so với vài năm trước càng thêm phấn khích! Chờ chúng ta đại hôn sau, ta nhất định mỗi ngày chuẩn bị một cái tiết mục cho người! Người nói được không?” Tần Mộ Dao làm nũng ôm lấy cánh tay Tề Duệ, nhắm mắt, ra vẻ thẹn thùng hướng hắn chớp mắt, nhanh chóng biến thành nữ nhân háo sắc trước kia! Tề Duệ nghe được lời nàng nói vì hắn chuẩn bị tiết mục so với năm rồi còn đặc sắc hơn, còn muốn làm Vương phi của hắn, cả người phút chốc ngẩn ra. Toàn bộ trí nhớ trong thời gian trước xông ra, lời Phụ hoàng nói lại một lần nữa quanh quẩn ở bên tai, sắc mặt phút chốc trở nên càng thêm khó coi. Hắn là điên rồi hay sao, vừa rồi lại đối nữ tử vô dụng này sinh ra một tia không nỡ, hắn đường đường là Vương gia, sao có thể bị một nữ tử vô dụng hủy anh danh một đời? Nghĩ đến đây, Tề Duệ nhất thời đã muốn làm quyết định. ‘Nếu nàng chủ động đề suất, như vậy Phụ hoàng vốn không có lý do lại ép bọn họ ở chung.’ Rất nhanh đẩy Mạc Yên trong lòng ra, đi đến trước bàn, không chút do dự ở phía dưới chỗ bên nam nhân, ký hạ tên của hắn. Tần Mộ Dao nhìn hắn viết, vốn mặt háo sắc nháy mắt giương lên một chút ý cười thực hiện được. Áp chế tâm tình kích động, rất nhanh chạy tới, đem thư hiệp nghị kia lấy lại ở trên tay, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tốn nhiều tâm tư như vậy, cuối cùng coi như kết thúc rồi! Tuy rằng làm cho nàng hy sinh hình tượng không ít, bất quá mục đích của nàng đạt tới, vụ mua bán này có lời! Trong đôi mắt óng ánh hiện lên một chút vừa lòng. Tần Mộ Dao giải quyết xong chuyện này, mới nhớ lại thiếu niên kia còn chờ thái y trị liệu, cầm thư hiệp nghị trong tay mở ra ở trước mặt Tề Duệ, trên mặt giương lên một nụ cười thanh nhã, hoàn toàn cùng thái độ vừa rồi cách xa một trời một vực. “Duệ Vương gia, phiền toái tuân thủ hứa hẹn trên hiệp nghị, làm cho thái y giúp thiếu niên kia trị liệu đi! Mộ Dao ở trong này cảm tạ nhân từ của người!” Tề Duệ bởi vì chuyển biến trước sau của nàng nhíu chặt mi, nhìn thoáng qua nội dung trên hiệp nghị, trong mắt xẹt qua một chút tức giận. “Tần Mộ Dao, ngươi nói rõ ràng cho ta, cái gì gọi là vì kỷ niệm cảm tình hai người nhiều năm, nam nhân tự nguyện đáp ứng nữ nhân một điều kiện.” Chết tiệt! Cái cảm tình chó má gì đó còn cần kỷ niệm? Quan trọng là trên giấy cũng không có viết điều kiện gì, nếu Tần Mộ Dao đưa ra điều kiện muốn hắn chết, hắn cũng phải đáp ứng sao? Mặt Tề Duệ càng thêm âm trầm, hung hăng trừng mắt Tần Mộ Dao. “Duệ Vương gia, người cần gì hẹp hòi như vậy, ta bất quá là làm phiền người dùng dùng quyền thế Vương gia của người, làm cho ‘Nô tài’ nào đó làm chút chuyện mà thôi, cần gì tức giận như vậy? Ta cũng không phải muốn mạng của người, người nói có phải hay không?” Tần Mộ Dao làm sao không biết tâm tư của hắn, có ý riêng nói. “Thái y, ngươi không có nghe thấy lời Tần tiểu thư nói sao? Còn không mau đi cứu người!” Tề Duệ đắn đo một hồi, rốt cục nghiến răng nghiến lợi mệnh lệnh nói. Nghe được Tề Duệ ra mệnh, thái y không ngừng tiêu sái đến bên giường, bắt đầu giúp Nam Cung Ly trị liệu. “Duệ Vương gia, Mộ Dao cáo từ.” Tảng đá trong lòng Tần Mộ Dao thả xuống, đem thư hiệp nghị cất vào trong ngực, dịu dàng cúi đầu. Sau đó ở trong ánh mắt hận không thể gϊếŧ nàng của Tề Duệ, tao nhã xoay người. “Hồng Anh, chúng ta cần phải đi, bằng không ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương đến muộn liền không tốt.” Hồng Anh rất nhanh đi theo, nàng vừa rồi nhìn chuyện xảy ra, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng lại đây, đợi ra Vĩnh Ninh cung, Hồng Anh rốt cục gọi Tần Mộ Dao lại. “Tiểu thư, người thật sự giải trừ hôn ước với Duệ Vương gia?” “Đương nhiên! Chẳng lẽ còn là giả?” Chỉ cần thư hiệp nghị trong tay, nàng liền tự do! “Nhưng là đó là Duệ Vương gia!” Hồng Anh vẻ mặt nghi hoặc. Tuy rằng trong khoảng thời gian này tiểu thư biến hóa là nàng xem ở trong mắt, nhưng là yêu một người, có thể nói không yêu liền không yêu sao? Huống hồ tiểu thư từng đối Duệ Vương gia ái mộ đến trình độ điên cuồng. Tần Mộ Dao mất hứng. Không phải chỉ là Duệ Vương gia thôi sao? Ở trong mắt Tần phu nhân bất quá cũng chỉ là cứt chó, ở trong mắt Tần Mộ Dao nàng bất quá cũng là một tên nào đó mà thôi. “Bản tiểu thư vứt bỏ một thân cây, sắp sửa ôm một mảnh rừng rậm, ngươi nên thay chủ tử ngươi là ta cao hứng mới đúng.” Tần Mộ Dao nói, nghĩ đến Tần Mộ Dao trước kia từng chịu quá trêu cợt cùng khinh thường, nàng như vậy có phải đối với Tề Duệ quá mức nhân từ hay không? “Ôm một mảnh rừng rậm?” Trong miệng Hồng Anh thì thào, trong lòng nhưng không có lạc quan như vậy. Tuy rằng tiểu thư hiện tại cùng trước kia hoàn toàn là như hai người, nhưng là thanh danh của nàng ở bên ngoài đã muốn bị hủy, ai sẽ thú nàng? Ở lúc hai người đi rồi, mấy nam nhân xuất hiện trong tầm mắt. Bọn họ là nhóm người Mạc Thiếu Khanh theo sát Tần Mộ Dao từ Vĩnh Ninh cung đi ra. Bọn họ nhìn bóng dáng đi xa, thần sắc khác nhau, như có chút đăm chiêu. ‘Vứt bỏ một thân cây, ôm một mảnh rừng rậm? Lần đầu tiên nghe lời nói như thế, lại còn là xuất ra từ miệng một nữ nhân!’ Mạc Thiếu Khanh híp mắt lợi hại, nhớ tới ngày đó ở Đệ Nhất lâu Tần Mộ Dao hình dung Tề Duệ. Nếu Tề Duệ biết hắn là cây cổ thụ bị méo, sẽ có cảm tưởng thế nào? Trong mắt xẹt qua một chút sâu thẳm. ‘Ôm một mảnh rừng rậm? Không biết trong rừng rậm này có hắn cây này hay không?’ Trái ngược lại với những người khác, sắc mặt Tề Duệ khó coi đến cực điểm. Nữ nhân này lại đem hắn cho rằng một thân cây! Hắn nhưng thật ra muốn nhìn, nàng đã không có hắn cây này, rốt cuộc có được một mảnh rừng rậm như thế nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]