Chương trước
Chương sau
Phạm Nhật Long chỉ cảm thấy khi nói chuyện với Trần Mỹ, trong miệng cô ta bốc ra một hơi thở rất thối, cực kỳ thối.
"Oẹ!"
Sau khi Phạm Nhật Long hít vào một hơi, không khỏi nôn ọe một trận.
“Anh Nhật Long sao thế, không khó chịu sao?” Trần Mỹ vừa nói vừa tiến lại gần.
Mùi hôi trong miệng của cô ta khiến Phạm Nhật Long cảm thấy buồn nôn.
“Không… không có gì, anh cũng rất thích em Mỹ Mỹ.” Phạm Nhật Long cười gượng.
Phạm Nhật Long nghĩ đến lợi ích của việc liên hôn của nhà họ Trần, nghĩ đến việc có thể mượn thế lực của nhà họ Trần, xử lý Lâm Thiên và Tỉnh Xuyên, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Thích em sao, vậy hãy hôn em một cái đi!"
Trần Mỹ chu môi ra.
Phạm Nhật Long nuốt nước miếng, chuyện này còn khó hơn đưa anh ta ra chiến trường.
"Nhật Long!"
Chủ nhân nhà họ Phạm dùng ánh mắt ra hiệu với Phạm Nhật Long.
Phạm Nhật Long chỉ có thể cắn răng hôn Trần Mỹ, còn phải giả bộ làm ra bộ dạng hưởng thụ.
Lúc này, di động của Phạm Nhật Long vang lên, anh ta nhìn thấy là Giám đốc Tài vụ của Tỉnh Xuyên, Lê Minh Hằng gọi điện cho anh ta.
"Anh nói gì?"
Sau khi Phạm Nhật Long nghe được cái gì trong điện thoại, sắc mặt của anh ta trở nên nhợt nhạt.
Sau khi cúp điện thoại.
"Nhật Long, chuyện gì xảy ra?" chủ nhân nhà họ Phạm hỏi.
"Lê Minh Hằng cho biết, Tỉnh Xuyên sẽ lợi dụng điểm mấu chốt của việc thiếu vốn và khó khăn về doanh thu của Tập đoàn Diệp Thị, đầu tư hai mươi tư nghìn tỉ năm trăm triệu VNĐ vào các hoạt động và chiết khấu để cướp mối làm ăn của chúng ta, khiến cho nguồn vốn duy trì của Tập đoàn Diệp Thị bị đứt đoạn, rồi từ đó hoàn toàn sụp đổ!" Phạm Nhật Long nghiến răng nghiến lợi nói
"Cái gì!?"
Chủ nhân nhà họ Phạm mạnh mẽ đứng dậy, sắc mặt tái nhợt.
Chủ nhân nhà họ Phạm vô cùng hiểu rõ, lần trước lấy ra một trăm tỷ cho Lâm Thiên, khiến cho nguồn vốn của Tập đoàn Diệp Thị trở nên vô cùng khó khăn, chí ích cũng phải nửa năm, nguồn vốn của Tập đoàn Diệp Thị mới bớt căng thẳng và từ từ hồi phục lại.
Vào thời điểm này, nếu Tỉnh Xuyên thật sự bùng nguồn vốn ra để cướp mối làm ăn của họ, thì nguồn vốn điều động của Tập đoàn Diệp Thị sẽ bị đứt quản, như thế chẳng khác nào tiêu diệt con đường sống của Tập đoàn Diệp Thị.
“Trước đây Tập đoàn Tỉnh Xuyên buôn bán thua lỗ, quỹ cũng eo hẹp? Tiền ở đâu ra!” chủ nhân nhà họ Phạm vẻ mặt hoài nghi.
“Nghe nói phần lớn tiền là của nhóc Lâm Thiên bỏ ra” Phạm Nhật Long nói.
"Cái gì? Tiền Lâm Thiên lấy ra! Nó… nó đang dùng tiền của tôi đưa cho anh ta rồi quay lại để hạ bệ tôi?"
chủ nhân nhà họ Phạm sắc mặt tức giận đến xanh mét.
Lúc này, Tổng giám đốc tập đoàn Diệp Thị vội vàng đi vào.
“Chủ tịch Quang Đức, cậu chủ Nhật Long, việc lớn không tốt, Tỉnh Xuyên đang cạnh tranh với chúng ta, đều rầm rộ hoạt động giảm giá, giảm giá chưa từng có, bây giờ rất nhiều khách hàng của chúng ta đều tìm đến Tỉnh Xuyên!” Tổng giám đốc háo hức nói.
Sau khi chủ nhân nhà họ Phạm nghe xong, sắc mặt càng thêm ảm đạm.
“Nghĩ gì vậy?” chủ nhân nhà họ Phạm nhìn tổng giám đốc.

"Chủ tịch Quang Đức, trong tình huống hiện tại, nếu chúng ta muốn giành lại khách hàng và giữ vững thị trường, chúng ta cũng phải có hoạt động giảm giá ngang hàng với họ."
"Nhưng hoạt động kiểu này rất đốt tiền, bây giờ số tiền hiện có của Tập đoàn chưa đến một tỷ, chỉ đủ chi tiêu hàng ngày, nếu làm hoạt động giảm giá kiểu vậy sợ là không kham nổi", Tổng giám đốc lo lắng nói.
“Nếu chúng ta không làm hoạt động thì phải làm sao đây?” chủ nhân nhà họ Phạm hỏi.
"Cái đó... sau đó không ai mua bất động sản mới xây của chúng ta, hàng hóa tích lũy không bán được, thu hồi chi phí, đến hạn trả nợ thì ngân hàng không có tiền trả, nguồn vốn thu vào bị đứt đoạn, phát sinh quá nhiều thứ phải chi, Tập đoàn này sẽ phá sản mất." Tổng giám đốc sắc mặt trắng bệch.
"Binh!"
"Chết tiệt! Chết tiệt! Chắc lại là cách mà Lâm Thiên nghĩ ra!"
chủ nhân nhà họ Phạm nện một đấm lên trên ghế sô pha, sắc mặt càng thêm trầm xuống.
chủ nhân nhà họ Phạm trong lòng biết có lẽ lần này Tập đoàn Phạm thị thật sự sẽ phá sản.
“Chủ nhân nhà họ Phạm , cách duy nhất bây giờ là bỏ nhiều tiền ra để tạo ra hoạt động tương xứng thì mới đấu lại hoạt động của Tỉnh Xuyên, không thể để khách hàng bỏ đi được!” Tổng giám đốc nói.
“Tình huống này, tôi làm sao có thể lập tức rút ra bảy hai mươi tam nghìn tỉ VNĐ tiền mặt được?” chủ nhân nhà họ Phạm hung ác nói.
“Chủ tịch Quang Đức, tôi đề nghị trước tiên hãy bán những tài sản không quan trọng của tập đoàn, rồi Chủ tịch Quang Đức, anh có thể nghĩ cách để gom tiền lại sau.” Tổng giám đốc nói.
Chủ nhân nhà họ Phạm lắc đầu: "Hiện tại tôi nóng lòng muốn bán gia sản, như vậy giá cả cũng không bán được cao, bán gia sản cũng giống như bị xẻ mất miếng thịt!"
Dừng một chút, chủ nhân nhà họ Phạm tiếp tục:
"Anh xuống trước đi. Hiện tại trong tài khoản còn có bao nhiêu tiền, tất cả sẽ dùng để giảm giá và tham gia vào các hoạt động, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề thiếu vốn."
Tổng giám đốc gật đầu, rồi đi ra ngoài.
“Cha, muốn rút thêm bảy hai mươi tam nghìn tỉ VNĐ, điều đó là không thể đâu.” Phạm Nhật Long vẻ mặt cũng rất lo lắng.
"Con cứ để yên, con cứ theo kế hoạch của con, hôm nay sẽ cùng ông nội lên đường đến nhà họ Trần, Gặp chủ nhân nhà họ Trần, tốt hơn là nên bàn bạc chuyện đính hôn luôn."
“Chỉ cần liên hôn với nhà họ Trần, có được sự sự giúp đỡ của Gia tộc Mộ Dung, chúng ta cũng không cần sợ Tỉnh Xuyên nữa!” chủ nhân nhà họ Phạm nói.
“Cái gì Tập đoàn Tỉnh Xuyên, ở trong mắt chủ nhân nhà họ Trần, chẳng là cái đinh gì!” Trần Mỹ kiêu ngạo nói.
...
Mặc dù hiện tại Tập đoàn Tỉnh Xuyên rất bận, nhưng Lâm Thiên không chịu trách nhiệm cụ thể về bất kỳ dự án nào, nên Lâm Thiên cũng không bận, Lâm Thiên chỉ cần cùng ông ngoại nhìn tổng thể và khống chế tình hình là được rồi.
Đối với trấn áp nhà họ Phạm , đo cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai là có kết quả liền, loại chuyện như thế này, phải cần có thời gian.
Lâm Thiên lái xe đến công ty của chị họ Lâm Mộc Thanh.
Phần mềm do Lâm Mộc Thanh phát triển có tên là Shoppe, và công ty của cô có tên là Công ty Internet Thanh Thiên.
Bên trong phòng làm việc của Lâm Mộc Thanh.
"Lâm Thiên, tới nếm thử cà phê mà chị mới pha cho em."
Nở nụ cười trên môi, Lâm Mộc Thanh đặt ly cà phê đến trước mặt Lâm Thiên.
“Cảm ơn chị Thanh.” Lâm Thiên cười nhẹ, sau đó nhấp một ngụm cà phê.
“Lâm Thiên, em là người bận rộn, sao lại nghĩ tới ghé thăm công ty chị chơi vậy?” Lâm Mộc Thanh cười hỏi.
“Chị Thanh, Chu Tình đã nói hết với em về tình hình của công ty chị rồi.” Lâm Thiên nói.
“Ôi… Chị đã nói với chị ấy là đừng nói với em rồi, chị ấy vẫn nói.” Lâm Mộc Thanh thở dài, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Rõ ràng Lâm Mộc Thanh vừa mới cười, hoàn toàn là để diễn cho anh xem mà, ý không muốn Lâm Thiên lo lắng cho mình.

"Sao chị không nói cho em biết? Em là em trai của chị mà!" Lâm Thiên nghiêm mặt.
Ngừng một chút, Lâm Thiên tiếp tục hỏi: "Chị Thanh, hiện tại dự định như thế nào?"
"Kế hoạch của chị là tiếp tục nghĩ cách để tăng đầu tư, nhưng giai đoạn đầu của bên chị xúc tiến không hiệu quả, gần đây chị đã đi đến rất nhiều công ty và lên kế hoạch thu hút đầu tư, nhưng bây giờ không ai muốn đầu tư quy mô lớn."
Lâm Mộc Thanh bất lực lắc đầu nói tiếp:
"Hiệu ứng giai đoạn đầu của đợt quảng bá không tốt, có lẽ lúc đầu chị đã suy nghĩ quá đơn giản, có lẽ dự án này thực sự không khả thi."
Lúc này, nhân viên quầy lễ tân của công ty gõ cửa tiến vào văn phòng.
“Chủ tịch Lâm, cậu chủ của tập đoàn Thiên Lạc, Ngô Thiên Cao, đang ở bên ngoài, nói là đến bàn về việc đầu tư.” Nhân viên lễ tân nói.
"Thật không? Nhanh mời vào đi." Lâm Mộc Thanh vội vàng nói.
Ngay sau đó, người phụ nữ ở quầy lễ tân dẫn một người đàn ông trẻ tuổi vào văn phòng.
"Cậu chủ Ngô, xin chào! Xin chào!"
Lâm Mộc Thanh đứng dậy bắt tay chào hỏi.
Bên đầu tư, đó là chủ sở nguồn vốn đầu tư, có thể được coi như là cha đẻ của doanh nghiệp, có thể thấy bên đầu tư và bên được đầu tư là mối quan hệ như thế nào, bên được đầu tư thì được coi như là con cái, là cháu chắc.
Tuy nhiên, sau cái bắt tay, Ngô Thiên Cao không khép tay lại mà đặt tay còn lại lên mu bàn tay Lâm Mộc Thanh vuốt ve nhẹ nhàng, nói một cách thèm khát:
"Đôi tay của cô Mộc Thanh thật là mềm mại."
"Cậu chủ Ngô, cậu... cậu quá khen rồi!"
Lâm Mộc Thanh cười khan một tiếng, sau đó vội vàng rụt tay lại.
Ngô Thiên Cao xoay người ngồi trên sô pha, chéo chân lại nói:
"Lâm Mộc Thanh, lần trước cô đến công ty chúng tôi nói chuyện đầu tư, tôi nghe nói rồi tập đoàn Thiên Lạc của tôi có thể đầu tư vào dự án của công ty cô, nhưng... không phải khi khổng khi không đầu tư."
“Tất nhiên đó không phải là khoản đầu tư miễn phí, nếu dự án của chúng tôi thành công, lợi tức đầu tư của bên anh Cao sẽ rất hậu hĩnh.” Lâm Mộc Thanh cười nói.
"Không, tôi không nói về chuyện này, tôi có yêu cầu khác."
Sau khi Ngô Thiên Cao nói xong những lời này, liền ngẩng đầu lên, thèm thuồng nhìn chằm chằm Lâm Mộc Thanh, vẻ mặt dâm đãng thể hiện một cách không biết xấu hổ.
“Cậu chủ Thiên, ý của cậu là gì?” Lâm Mộc Thanh nhìn anh ta.
"Vậy thì để tôi nói thẳng Tập đoàn Thiên Lạc của chúng tôi sẽ đầu tư hai trăm triệu tệ. Ngoài việc hoàn vốn thành công trong hợp đồng, cô phải ngủ với tôi ba mươi lần, nếu cô đồng ý tiếp nhận cùng lúc với nhiều người, tôi sẽ bỏ thêm vốn đầu tư thêm một trăm triệu." Ngô Thiên Cao cười nói.
Sau khi Lâm Mộc Thanh nghe được lời này, đương nhiên sặc mặt lộ ra vẻ rất khó chịu.
Ngay khi Lâm Mộc Thanh đang định từ chối, Lâm Thiên ở bên cạnh đột nhiên đứng lên, trong mắt hiện lên lửa giận.
Đây mà gọi là nói về đầu tư? Thật chất chỉ muốn ngủ với Lâm Mộc Thanh!
"Cậu chủ Thiên Cao, phải không? Cút ngay cho tôi! Xa thật xa vào!" Lâm Thiên chỉ vào anh gầm lên.
Sau khi Ngô Thiên Cao nghe Lâm Thiên mắng, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Ôi, cái thứ ngu xuẩn này ở đâu ra vậy, dám chỉ thẳng mặt tao mà mắng sao?” Ngô Thiên Cao ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên.
Ngay sau đó, Ngô Thiên Cao vẻ mặt buồn bực, quay đầu nói với Lâm Mộc Thanh:
"Lâm Mộc Thanh, đây là nhân viên công ty của cô sao? Còn dám mắng ông đây, không muốn nói chuyện đầu tư đúng không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.