Lúc này, Lâm Thiên đã đi tới. Lâm Thiên phát hiện hôm nay Tô Bảo Nhi mặc một bộ lễ phục lộ vai màu trắng, khí chất hơn ngày thường rất nhiều. “Lâm Thiên, không ngờ tới hoàn cảnh của anh lại kém như vậy, nhà quá rách nát, tôi ở thành phố Bảo Thạnh nhiều năm như thế, vậy mà không biết thành phố Bảo Thạnh còn có nơi cũ nát như vậy.” Tô Bảo Nhi nói. “Cô là cô chủ, đương nhiên là chưa từng tới xóm nghèo như này.” Lâm Thiên giang tay nói. Tô Bảo Nhi này vừa nhìn là biết sống sung sướng quen rồi, chưa từng sống cuộc sống khổ sở. “Anh vẫn luôn ở nơi này sao? Tôi thực sự hoài nghi nhà cửa tồi tàn như vậy, có thể dành cho người ở hay không” Tô Bảo Nhi nhìn những ngôi nhà này nói. “Cô là cô chủ, sao chúng tôi có thể so được với cô. Lâm Thiên cười nói, “Được rồi, lên xe đi." Tô Bảo Nhi kéo cửa xe Ferrari ra. “Xe này của cô đẹp thật” Lâm Thiên đánh giá xe Ferrari một lát. “Phí lời, xe này hơn bốn tỷ đấy, thế nào? Đẹp không?” Tô Bảo Nhi cười nói. “Bình thường, so với xe của tôi, vẫn có chênh lệch không nhỏ.” Lâm Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói. "Xe của anh sao? Xe của anh là xe gì?” Tô Bảo Nhi hơi kinh ngạc hỏi. Ở trong mắt Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên sống ở khu tồi tàn, nhà cửa cũng rách nát như vậy, hẳn là trong nhà rất nghèo? Sao có thể có xe được? “Đúng vậy, ở bên kia" Lâm Thiên chỉ chiếc xe cách đó không xa. Tô Bảo Nhi nhìn theo ngón tay của Lâm Thiên, lọt vào tầm mắt là một chiếc xe đạp công cộng màu vàng. “Phốc!” Tô Bảo Nhi nhìn thấy xe đạp công cộng màu vàng xong, lập tức không nhịn được che miệng cười. “Anh muốn nói tới chiếc xe đạp công cộng màu vàng kia à, tôi cảm thấy anh đúng là rất biết cách nói đùa. Tô Bảo Nhi cười nói. "Cô cảm thấy đây là đùa, thì cứ cho là vậy đi Ngụ ý của Lâm Thiên, đương nhiên không phải là chiếc xe đạp công cộng kia, mà là xe Lamborghini Aventador ở chỗ rẽ. Chẳng qua ở chỗ rẽ có tường cản mất, cho nên không nhìn thấy mà thôi. Lâm Thiên cũng chẳng muốn giải thích thêm, “Được rồi, lên xe đi, hôm nay sẽ cho anh trải nghiệm cảm giác được ngồi xe thể thao.” Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong, cô ta ngồi lên vị trí ghế lái. Lâm Thiên cũng đi tới bên cửa ghế lái phụ, mở cửa xe ngồi vào. Cùng với tiếng động cơ gào rú, xe Ferrari đi mất. Một bên khác. Khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu. Khu du lịch suối nước nóng này tọa lạc ở chân núi Thanh Châu, nơi này vốn có một suối nước nóng tự nhiên, được một ông chủ nhận thầu và dùng số tiền khổng lồ cải tạo, tạo ra khu du lịch cao cấp nhất ở thành phố Bảo Thạnh Nơi này là nơi tụ tập mà Tô Bảo Nhi nói.
Tô Bảo Nhì đi đỗ xe. Trong bãi đỗ xe, BMW, Maserati, Porsche, Mercedes G cùng với một đám xe sang khác, chuyện này đủ để nói lên, hôm nay không ít kẻ có tiền tới đây. Lâm Thiên nhìn lướt qua phía sau, trong số những chiếc xe sang này, không có xe đắt như xe Lamborghini Aventador của mình. “Oa, sao chiếc xe Cayenne Porsche kia nhìn quen thế?” Ánh mắt Lâm Thiên nhìn về phía chiếc xe Cayenne Porsche. Ngay sau đó Lâm Thiên vỗ đầu, nghĩ ra được. “Đúng rồi, ngày đó mình giả làm bạn trai giúp Vương Mãn Linh, ở trong gara tầng ngầm, chiếc xe Cayenne Porsche suýt nữa đâm vào mình, là chiếc này!” Hơn nữa tên kia còn muốn đùa giỡn Vương Mãn Linh, nhưng mà cuối cùng bị Lâm Thiên đuổi đi. “Hình như tên kia tên là Thiệu Ngọc Minh, chẳng lẽ anh ta cũng đang ở khu du lịch này?" Lâm Thiên nghi ngờ nói một câu. Ngay sau đó, Lâm Thiên lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa. Lúc này, Tô Bảo Nhi ngồi ở vị trí ghế lái, quay đầu nhìn Lâm Thiên ở ghế phụ, nói: “Lâm Thiên, hôm nay anh phải biểu hiện thật tốt đấy, biểu hiện tốt tôi sẽ cho anh thêm tiền. Thù lao mà tôi trả cho anh, đủ để anh mua một căn hộ nhỏ mới rồi.” “Biểu hiện thật tốt sao? Được thôi.” Lâm Thiên nhếch miệng cười. “Được rồi, xuống xe thôi!” Tô Bảo Nhi vừa nói, vừa mở cửa xe. Sau khi xuống xe, anh Giang ngày hôm qua tỏ tình với Tô Bảo Nhi đã đứng ở bên cạnh. “Tô Bảo Nhi, cuối cùng em cũng tới, anh đã ở đây đợi em sắp nửa tiếng rồi.” Anh Giang vừa nói vừa cười nghênh đón. “Tôi đi đón bạn trai mình, cho nên tới hơi muộn” Tô Bảo Nhi nói. Anh Giang nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức âm u, sau đó nhìn về phía Lâm Thiên. “Lại là cậu.” Anh Giang nhìn chằm chằm Lâm Thiên, trong đôi mắt tràn ngập địch ý. “Sao thế? Có vấn đề gì à?” Lâm Thiên cười nói. Lâm Thiên vừa nói, vừa đi tới bên cạnh Tô Bảo Nhi, thuận thế ôm lấy Tô Bảo Nhi. Cơ thể mềm mại của Tô Bảo Nhi hơi run lên, cô ta không ngờ tới Lâm Thiên dám chủ động ôm cô ta? Cho đến bây giờ không ai dám táy máy tay chân với cô ta như vậy. Nếu là bình thường, cô ta dám cam đoan, cô ta nhất định sẽ khiến Lâm Thiên rất thảm. Nhưng nếu bây giờ tức giận với Lâm Thiên, như vậy chuyện cô ta và Lâm Thiên giả bộ là người yêu, không phải sẽ lộ sao? Nghĩ tới đây, Tô Bảo Nhi đành phải nhịn xuống, đành phải âm thầm chịu đựng chuyện này. “Nhóc con, cậu dám ôm Tô Bảo Nhi!” Anh Giang thấy Lâm Thiên chủ động ôm lấy Tô Bảo Nhi, anh ta lại càng tức tới mức đôi mắt phun lửa. “Bạn gái của tôi, vì sao tôi không thể ôm?” Lâm Thiên cười nói. Tô Bảo Nhi cũng lên tiếng nói: "Đúng vậy, anh ấy ôm tôi là chuyện rất bình thường, anh quản cái rầm gì.
Tuy trong lòng Tô Bảo Nhi cũng tức vì Lâm Thiên ôm cô ta, nhưng cô ta vẫn phải giả vờ một xíu. “Ranh con. Cậu nhớ kỹ cho tôi, cậu nhất định sẽ xong đời rồi!” Anh Giang tức giận nói. Sau khi nói xong, anh Giang vô cùng tức giận xoay người rời đi. Tô Bảo Nhi thấy anh Giang tức giận rời đi, cô ta không nhịn được che miệng bật cười. Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Thiên. “Mọi người đi rồi, anh còn ôm tôi làm gì nữa? Còn chưa đủ táy máy tay chân với tôi à, buông ra!” Tô Bảo Nhi vừa nói, vừa đẩy Lâm Thiên. Tô Bảo Nhi chưa từng bị đàn ông ôm chầm như vậy. Cô ta nằm mơ cũng không ngờ tới, mình lại bị bạn trai giả ôm lấy. “Hung dữ như vậy làm gì? Vừa rồi khi ở trên xe, không phải là cô bảo tôi phải biểu hiện thật tốt à? Tôi chỉ làm theo ý của cô mà thôi." Lâm Thiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. “Anh. Tô Bảo Nhi lập tức nghẹn lời, muốn phản bác nhưng không biết nên phản bác thế nào. “Nhưng mà trái lại trên người cô rất thơm, rất mềm. Lâm Thiên cười nói. “Anh... Anh khốn nạn! Tô Bảo Nhi tức giận đá vào đùi Lâm Thiên một cái. “Được rồi, cô lại đá nữa thì không có ai giúp cô giả làm bạn trai nữa đâu.” Lâm Thiên cười khổ nói. “Nếu không vì chuyện này, tôi đã sớm băm vằm anh ra thành nghìn mảnh rồi!” Tô Bảo Nhi thở hổn hển nói. “Đi theo tôi.” Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong câu đó thì trực tiếp đi về phía trước. Dưới chỉ dẫn của Tô Bảo Nhi, hai người tới tầng hai của khu du lịch, đi tới bên ngoài một phòng VIP xa hoa. Tô Bảo Nhi không trực tiếp đẩy cửa vào, mà quay đầu nhìn Lâm Thiên. “Lâm Thiên, bên trong có rất nhiều cậu chủ nhà giàu có uy tín danh dự, nhất là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, người này có lai lịch không nhỏ, anh trăm ngàn lần đừng trêu chọc anh ta. Nếu không, tôi không có biện pháp giúp anh đâu. Vẻ mặt Tô Bảo Nhi nghiêm túc. "Hả? Chủ nhân của bữa tiệc là ai? So với anh Giang kia thì thế nào?” Tô Bảo Nhi cười nói: “Anh Giang sao? Anh Giang ở trong giới nhà giàu thành phố Bảo Thạnh này tuy có vẻ lợi hại, nhưng so với chính chủ ngày hôm nay, anh ta chỉ có thể tinh là cái răm. "Hả? Vậy có nói nghe xem, anh ta là ai?" Làm Thiên tà mô nói. “Tất cả mọi người đều gọi anh ta là anh Bình, cha anh ta là người ở Bảo Thạnh, nhưng làm ăn đã làm đến tính thành, tổng tài sản trong nhà ít nhất mười nghìn năm trăm tỷ. Ở trong giới nhà giàu thành phố Bảo Thạnh, gần như không có mấy người có thể so sánh được với anh Bình: Tô Bảo Nhi nói. “Anh Bình sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm một câu. “Đúng vậy, ngay cả khu du lịch suối nước nóng này, cũng là nhà anh ta đầu tư. Nghe nói cha anh ta chuẩn bị giao khu du lịch này cho một mình anh Bình kinh doanh, rèn luyện năng lực buôn bán của anh Bình." Tô Bảo Nhi nói. “Được rồi, nói nhiều với anh như vậy cũng vô dụng, đi theo tôi vào thôi." Tô Bảo Nhi chuẩn bị đẩy cửa ra. “Chuyện đó, tôi muốn đi toilet một lúc, cô vào trước đi Lâm Thiên nói. “Đúng thật là, nhanh đi đi, lát nữa anh tự mình vào đấy.” Tô Bảo Nhi vẫy tay. Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi đẩy cửa phòng VIP ra, đi vào trong. Trong phòng VIP đã tụ tập hơn mười nam nữ trẻ tuổi, bọn họ đều mặc hàng hiệu, ăn mặc rực rỡ chơi lại, đeo đồng hồ, trang sức có giá trị xa xỉ, bên trong treo chìa khóa sang. Anh Giang cũng ngồi ở đó. Ngôi ở ghế trung tâm là một người đàn ông tóc búi cua, anh ta là anh Bình mà Tô Bảo Nhi nói, Tô Bảo Nhi đẩy cửa vào xong, mọi người đều dời mắt nhìn về phía Tô Bảo Nhi “Em gái Bảo Nhi, cuối cùng em cũng tới rồi, nhanh ngôi đi." Anh Bình dựa vào ghế, tràn ngập khi thể nói. “Em đi đón bạn trai, cho nên tới muộn một xíu. Tô Bảo Nhi cười nói. “Bạn trai? Không phải là cậu Giang đây luôn theo đuổi em sao? Em có bạn trai khác rồi à? Hơn nữa anh cũng không thấy bên cạnh em có người khác nha?” Người đàn ông tóc húi cua nghi ngờ nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]