Chương trước
Chương sau
Trên đỉnh núi cách đó 1000m

"Đây là tuyệt kỹ của dòng họ họ Trần, gậy ông đập lưng ông ư? Thật không ngờ gia chủ Họ Trần lại phải dùng tới chiêu này!" Một cô gái mặc áo trắng ảnh ngạc nhiên cảm thán không ngơi.

"Không thể tin được thằng nhóc này còn ép gia chủ họ Trần dùng tới tuyệt kỹ độc môn!" Lão già liên tục cảm thán

"Trận chiến này càng ngày càng kịch liệt rồi, không biết Lâm Thiên còn con át chủ bài nào không. Nếu anh ta không còn con át chủ bài nào nữa chỉ sợ là thua rồi." Cô gái mặc áo trắng nói

"Nếu có thể, tôi muốn báo với gia chủ để gia chủ dẫn người tới cứu Lâm Thiên, nói không chừng có thể bắt tay với Lâm Thiên cùng nhau tấn công dòng họ Họ Trần." Lão già cảm thán.

Dòng họ Công Tôn của bọn họ có sức mạnh ngang bằng với dòng họ Họ Trần, tộc trưởng dòng họ Công Tôn cũng ở Kim Đan Cảnh. Nếu hai dòng họ đánh với nhau thì khó phân thắng bại, chắc chắn sẽ có thương vong và tổn thất nghiêm trọng. Thế nhưng có Lâm Thiên giữ chân gia chủ họ Trần thì bọn họ sẽ có thêm một kim đan cảnh, tiêu diệt dòng họ Họ Trần không phải không thể.

Dù sao thì kẻ thù của kẻ thù, là bạn.

Bọn họ và Lâm Thiên có cùng một kẻ thù, chính là dòng họ Họ Trần.

Lão già lắc đầu, tiếp tục nói: "Chỉ tiếc dòng họ Công Tôn chúng ta ở tận khu vực hoa Bắc, chạy đến chỗ gia chủ, sợ rằng cũng muộn rồi. Mà bây giờ tôi có đi giúp cậu ta thì cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại sẽ khiến tôi lâm vào tình trạng nguy hiểm."

"Đúng vậy, chỉ với hai chúng ta, dù muốn giúp anh ta thì cũng không thể." Cô gái mặc áo trắng lắc đầu cảm thán.

Dưới kia, trước cửa của dòng họ Họ Trần.

"Chết tiệt! Tuyệt kỹ này này cũng quá đê tiện rồi!" Lâm Văn không nhịn được tức giận mắng một câu.

Chiêu này của gia chủ họ Trần khiến Lâm Thiên vô cùng khó chịu.

"Nhóc con, tôi tự luyện chiêu này, từ trước tới nay vẫn chưa có cơ hội sử dụng. Cậu là người đầu tiên ép tôi phải tung ra chiêu này, nếu cậu chết tôi cũng đủ kiêu ngạo." Gia chủ Họ Trần vừa ra chiêu vừa cười nói.



Mặt Lâm Thiên tái mét, bởi vì sức tấn công của anh đều bị bắn ngược lại, cơ thể Lâm Văn bắt đầu xuất hiện nội thương, một khi đã xuất hiện nội thương, hậu quả chính là là thực lực bị giảm xuống.

Bên này giảm bên kia tăng, cứ như vậy, chỉ sợ cái kết Lâm Thiên thua cuộc đã được định rồi.

"Chết tiệt! Chết tiệt!" Lâm Thiên tức giận mắng

"Haha, cậu vẫn phải chịu thua trước tôi thôi, tự mình đầu hàng đi, như vậy tôi sẽ cho cậu chết một cách thoải mái!" Gia chủ Họ Trần nói

"Xin lỗi, Lâm Thiên tôi từ khi sinh ra đến giờ chưa biết cái gì gọi là đầu hàng!" Lâm Thiên cắn răng nói.

"Hừ, vậy cậu đi chết đi!" Gia chủ Họ Trần nói xong bắt đầu tấn công kịch liệt.

"Cheng!"

Ngay sau khi chiêu này va vào nhau, Lâm Thiên không chịu nổi nữa mà bị bay ngược ra phía sau, đập mạnh xuống mặt đất, khiến tảng đá nứt như mạng nhện.

Lâm Thiên phun ra hai ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Tuy Lâm Thiên đã sử dụng át chủ bài nhưng cảnh giới của Lâm Thiên vẫn quá thấp, vẫn là cảnh giới cơ bản!

Trên đỉnh núi cách đó 1000m.

"Cuối cùng anh ta vẫn thua!" Cô gái áo trắng lắc đầu cảm thán

Lão già cũng liên tục cảm thán: "Đúng vậy, biểu hiện hôm nay của cậu ta có thể nói nói là làm chấn động cả Giới Tu Tiên của Hoa Quốc rồi. Cậu ta là thiên tài, trong giới tu tiên của Hoa Quốc đã rất lâu rồi không có một thiên tài như vậy. Nếu Cứ vậy mà ra đi thì đúng là đáng buồn. Tiếc thật, tiếc thật."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.