Chương trước
Chương sau
Bên dưới, trước cửa dòng họ họ Trần.

Lâm Thiên đã thua cuộc mà hai người Thạch Hàn và Bạch Hổ cũng rơi vào hoàn cảnh ảnh xấu, tình hình không tốt.

Cuối cùng Thạch Hàn và Bạch Hổ phải vượt cấp để đấu nhưng cũng không kéo được bao lâu lắm, kết cục hôm nay đã rất rõ ràng

Gia chủ họ Trần cầm bảo kiếm trong tay, đi đến trước mặt Lâm Thiên.

Lúc này Lâm Thiên đã đứng dậy nhưng hơi thở yếu hơn trước nhiều.

"Lâm Thiên, với tình trạng của cậu lúc này, căn bản đã không còn tư cách đấu với tôi, chuẩn bị chịu chết đi!" Gia chủ Họ Trần giơ kiếm trong tay lên.

"Dừng lại cho tôi!"

Một tiếng Hét to vang lên, truyền đi khắp đỉnh núi.

Lâm Thiên nhìn thấy đầu tiên, đó là sư phụ của Bạch Hổ, đạo trưởng đạo quán Vân Nam.

Đạo trưởng tiên phong đạo cốt đứng đầu một phái, tay cầm kiếm đi tới.



"Đạo trưởng sao người lại tới đây?" Lâm Thiên nhìn đạo trường, kinh ngạc không thôi.

Đạo trưởng đã nói, ông từng thề rằng sẽ không sinh nảy sinh bất cứ gút mắc gì với tám dòng họ lánh đời lớn.

"Sư phụ!" Bạch Hổ sau khi nhìn thấy đạo trưởng, vui không kể xiết.

"Sao tôi có thể bỏ rơi đồ nhi Bạch Hổ của tôi chết tại đây được, vì đồ nhi Bạch Hổ của tôi, cũng vì để trả lại nhân tình cho cậu. Tôi chỉ có thể vi phạm lời thề năm xưa. Cùng lắm thì bị sét đánh mà thôi." Lời này của đạo trưởng rất rõ, ông chuẩn bị giúp bọn họ.

"Vậy cảm tạ đạo trưởng trước." Lâm Thiên lộ ra một nụ cười vui sướng, với Lâm Thiên mà nói đạo trưởng đột nhiên xuất hiện giống như cọng rơm cứu mạng cậu vậy.

Gia chủ Họ Trần nhìn về phía đạo trưởng: "Tôn Lương, tại sao lại là ông?" Gia chủ họ Trần nhận ra đạo trưởng Tôn Lương.

(Tôn Lương tên thật của đạo trưởng Vân Nam)

Dù sao thì đạo trưởng cũng là cường giả Kim Đan trong giới tu chân ở Hoa Quốc. Ở Hoa Quốc, cường giả Kim Đan là tồn tại rất cao, có thể tự mình lập ra một môn phái, hơn nữa cường giả kim đan cũng không có mấy người, mọi người đương nhiên là biết đến Tôn Lương.

"Tôn Lương, không phải ông đã thề rằng ông không dây dưa với hồng trần, chỉ ở trên đạo quan của ông. Dốc lòng tu luyện hết quãng đời còn lại sao? Bây giờ lại muốn tới đây xen vào chuyện của người khác?"

Gia chủ Họ Trần lạnh giọng nói



"Thằng chó chết Họ Trần, người đang đối chiến với hai vị trưởng lão của nhà ông chính là đệ tử thân truyền của tôi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn nó chết ở đây được!" Đạo trưởng nói.

"Cậu ta là đồ đệ của ông? Thế thì dễ rồi, tôi đảm bảo sẽ thả cậu ta ra, tôi chỉ giết tên Lâm Thiên kia hẳn là được nhỉ?" Lâm Thiên cắn răng nói

Gia chủ họ Trần rất rõ, đạo trưởng Tôn Lương là một cường giả kim đan. Nếu đạo trưởng tham gia vào trận chiến này, bắt tay với Lâm Thiên chỉ, sợ ông gặp rắc rối rồi.

Cho nên gia trưởng Họ Trần trong lòng rất khó chịu đạo trưởng nhưng ông vẫn quyết định thỏa hiệp với đạo trưởng.

"Tôi biết tính của đồ nhi tôi, nó nhất định sẽ không bỏ lại Lâm Thiên mà đi theo tôi. Vậy nên cũng chỉ còn một cách đó là đánh bại ông."

Gia chủ họ Trần híp mắt nói: "Đánh bại tôi? Tôn Lương ông chưa chắc có khả năng này." Gia chủ Họ Trần cười lạnh một tiếng.

"Có thể đánh bại ảnh ông hay không, đánh một trận là biết." Sau khi đạo trưởng nói xong, nhằm về phía Họ Trần mà ra tay.

"Cheng cheng!" Hai người đã giao chiến với nhau sau trong khoảng thời gian ngắn, đánh đến không phân đường cao thấp. Chiến trường cũng cực kỳ giằng co.

Lâm Thiên vận khí chỉnh lại trạng thái

"Để tôi tới phá vỡ ở chiến trường cân bằng này đi." Lâm Thiên lộ ra nụ cười, ngay sau đó cầm kiếm vọt lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.