Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172
Chương sau
- Hoàng Kỳ. Người kia mở miệng. Hoàng Kỷ? Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, hơi ngẩn ra, sau đó vận chuyển đại não để tìm kiếm cái tên này? - Ông...Ông là Hoàng Kỳ, trưởng lão của Hồng Vũ môn? 10s sau, Tư Đồ Hạo Thiên hơi lộ ra vẻ khiếp sợ, hỏi. - Không nghĩ tới ngươi lại biết ta. Lần này đến phiên Hoàng Kỳ giật mình. - Vâng, chỉ là tình cờ xem qua tư liệu có liên quan đến ông mà thôi. Sau khi biết lai lịch của đối phương ,Tư Đồ Hạo Thiên như có điều suy nghĩ nhìn vào Hoàng Kỳ, ngạc nhiên nói: - Nếu như ta đoán không sai, ông đến gặp ta hoàn toàn là do lty sắp đặt, các ông muốn thông qua ta khống chế Đông Hải bang, thần phục Nam Thanh Hồng. - Đây là là một trong những mục đích. Hoàng Kỳ lắc đầu, hơi lộ vẻ bất mãn nhắc nhở: - Người trẻ tuổi, quá tự tin cũng không phải là một chuyện tốt, ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm thế nào. - Làm sáo ông có thể đảm bảo lời ông nói lúc nãy là thật? Tư Đồ Hạo Thiên hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất. Hoàng Kỳ cười nhạt: - Người trẻ tuổi, ngươi cho rằng ngươi còn có nói tư cách nói điều kiện sao? - Vậy ông còn tìm ta làm gì? Sắc mặt Tư Đồ Hạo Thiên có chút khó cvoi. - Không phải là ta tìm ngươi, chẳng qua là trong cơ duyên xảo hợp ngươi đã được lty chọn thành con cờ. Hoàng Kỳ nói: - Tốt lắm, đừng nói nhảm nữa, trước tiên ta sẽ Quán đính giúp ngươi tăng thực lực lên. - Thật...Thật sự có thể Quán đính sao? Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, lập tức vui mừng, sau đó có chút hoài nghi, hắn từng nghe Phí Tứ nói ' Quán đính" là một bí thuật thần kỳ trong giới võ học, cao thủ võ học truyền nội lực của mình vào người khác, làm cho thực lực của người kia trong một thời gian ngắn được tăng lên. - Võ học thần kỳ, loại phàm phu tục tử như ngươi làm sao có thể hiểu hết? Hoàng Kỳ tức giận, sau đó lấy ra một viên thuốc: - Nuốt viên thuốc này vào, sau đó dùng Kình lực thôi hóa nó, đợi sau khi dược tính hiện ra thì ngươi hãy khoanh chân ngồi ở trên sàn nhà, thu liễm tâm thần. - Đây là thuốc gì? Tư Đồ Hạo Thiên sửng sốt. Hoàng Kỳ có chút không nhịn được nói: - Sau khi ngươi ăn Hộ Thể đan, dược lực Hộ Thể đan sẽ truyền vào kinh mạch, bảo vệ lấy Đan Điền và lục phủ ngũ tạng của ngươi, để bảo vệ kinh mạch của ngươi khi ta truyền Kình lực vào. - Thì ra là vậy. Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy liền nuốt lấy viên thuốc kia, sau đó khoanh chân ngồi dưới đất, vận kình thôi hóa dược tính. Thấy vậy, Hoàng Kỳ như có suy nghĩ gì, đi đến trước người Phùng Tĩnh, rồi vỗ vào ót của nàng một cái. - Ông..Ông giết nàng rồi sao? Tư Đồ Hạo Thiên cả kinh. - Ta chỉ làm cô ta hôn mê một chút rồi mà thôi. Hoàng Kỳ nhíu mày: - Tiểu tử, tốt nhất ngươi nhanh lên một chút, tính nhẫn nại của ta có hạn. Mắt thấy Hoàng Kỳ nổi giận, Tư Đồ Hạo Thiên không nói nhảm nữa, tiếp tục vận Kình lực. Dần dần, Tư Đồ Hạo Thiên cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu truyền khắp kinh mạch của hắn. - Hoàng đại sư, dược lực đã có hiệu quả. Nhận thấy được sự biến hóa trong cơ thể, Tư Đồ Hạo Thiên cung kính mở miệng. - Tiểu tử ngươi là loại người thay đổi sắc mặt, chẳng trách Lữ Thương Hải chọn ngươi. Hoàng Kỳ cười lạnh một tiếng, bước lên, 2 tay vung lên, một cỗ khí lưu xuất hiện quanh thân thẻ hắn. - Thu liễm tâm thần. Hoàng Kỳ khẽ quát một tiếng, sau đó 2 tay Hoàng Kỳ vung lên, chụp vào Thông Thiên huyệt trên đầu Tư Đồ Hạo Thiên. Cảm nhận được cỗ Kình lực truyền vào cơ thể, trong lòng Tư Đồ Hạo Thiên vui mừng, su đó toàn tâm toàn ý tiếp nhận Quán đính. 1h sau, Hoàng Kỳ thở ra một hơi, sau đó thu hồi 2 tay lại. Cùng lúc đó, Tư Đồ Hạo Thiên vẫn khoanh chân mà ngồi, tiêu hóa Kình lực được truyền vào cơ thể. Không biết qua bao lâu, đột nhiên Tư Đồ Hạo Thiên mở mắt ra. - Lực...Lực lượng thật cường đại. Cảm nhận được cỗ lực lượng trong cơ thể mình, đầu tiên Tư Đồ Hạo Thiên cả kinh, sau đó điên cuồng mà cười: - Ha ha, không nghĩ tới Tư Đồ Hạo Thiên ta lại có một ngày trở nên cường đại như thế. "Bốp" Nói xong, Tư Đồ Hạo Thiên nắm tay, đấm xuống đất" "Rắc" Một quyền đánh ra, Kình lực hiện ra, trực tiếp chấn nát sàn gạch dưới nhà. - Tư Đồ Thần, nếu như ông biết ta hiện tại trở nên cường đại như vậy, có phải là ông sẽ cảm thấy hối hận không? Thấy được uy lực của một quyền, Tư Đồ Hạo Thiên cả kinh, sau đó nở ra nụ cười lạnh: - Ta sẽ đích thân đưa ông xuống Diêm Vương điện. - Lty cảm thấy ngươi là một con sói, bây giờ nhìn lại cũng không giả. Nghe được giọng nói đầy hận ý của Tư Đồ Hạo Thiên, Hoàng Kỳ cảm thán một câu, sau đó nhắc nhở: - Vì để năng lực của ngươi tăng lên, ta tổn thất 1 viên " Hộ Thể đan", bản thân ta từ Tiên Thiên Đại Thành thụt lùi còn Tiên Thiên Nhập Môn, nếu là chỉ muốn lấy đầu của Tư Đồ Thần, ta cũng đâu cần trả giá nhiều thứ thế. - Hoàng đại sư, tôi biết. Vẻ mặt thdt cung kính mà nói: - Ngài vừa nói, để tôi thay thế vị trí của Tư Đồ Thần, đây chỉ là một trong những mục đích, vậy không biết ngài muốn tôi phải làm gì? - Dựa theo tin tức mà ta thu được, tên tiểu tử súc sinh Diệp Phàm kia có quan hệ mật thiết với Tư Đồ Thần, thậm chí vì hắn mà Tư Đồ Thần không tiếc đã đắc tội với người phụ trách tổ chức Viêm Hoàng tại Đông Hải là Lữ Thương Hải, có đúng không? Hoàng Kỳ hỏi ngược lại. - Đúng vậy. Nghe cái tên Diệp Phàm này, Tư Đồ Hạo Thiên hận đến nghiến răng, sát cơ trong con ngươi bắn ra: - Nếu như không phải bởi vì tên chóa đẻ này, tôi cũng sẽ không sẽ không giống chó nhà có tang. - Dĩ nhiên, càng sẽ không nhân họa đắc phúc. - Ta cũng không lừa ngươi, cho dù ngươi không có bị đuổi ra khỏi Đông Hải bang, ngươi cũng là người được lty chọn lấy làm con cờ. Hoàng Kỳ nói. - Hả? Vẻ mặt Tư Đồ Hạo Thiên không giải thích được, sau đó nhìn Phùng Tĩnh hôn mê thì tỉnh ngộ ra: Lty sớm đã phát hiện gian tình giữa hắn và Phùng Tĩnh, hoàn toàn có thể dùng điểm này để uy hiếp hắn phản bội Tư Đồ Thần. - Hoàng đại sư, ngài muốn tôi đối phó với tên Diệp Phàm kia sao? Tư Đồ Hạo Thiên lập tức đoán ra cái gì. - Không sai. Hoàng Kỳ gật đầu thừa nhận. - Hoàng đại sư, tôi nên làm thế nào? Tư Đồ Hạo Thiên cung kính hỏi. - Kế hoạch nằm ở trong này, tự ngươi xem đi. Hoàng Kỳ lấy một phong thư trong ngực ra, đưa cho Tư Đồ Hạo Thiên. thdt cầm lấy phong thư rồi mở ra coi. Một lát sau, Tư Đồ Hạo Thiên đã xem hết kế hoạch bên trong, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ dị thường, muốn hỏi cái gì đó. - Không nên hỏi, ngươi chỉ cần dựa theo kế hoạch đi làm là tốt rồi. Hoàng Kỳ cảnh cáo: - Mặt khác, ta cảnh cáo ngươi, không nên phản bội chúng ta, nếu không thì ngươi sẽ chết rất thảm. Nói xong, một cỗ sát khí từ trên người Hoàng Kỳ bao phủ lấy Tư Đồ Hạo Thiên. - Tôi không dám. Tư Đồ Hạo Thiên thấy thế liền quỳ rạp xuống đất. Hoàng Kỳ thấy thế, thu liễm sát khí lại. "Phù" Tư Đồ Hạo Thiên thấy thế, thở phào một hơi nhưng cũng không dám đứng lên. Hoàng Kỳ cau mày nhìn về phía Phùng Tĩnh, hỏi: - Ngươi tính toán xử lý nữ nhân này như thế nào? - Xin Hoàng đại sư yên tâm, mặc ngoài nàng là nữ nhân của Tư Đồ Hạo Thiên, nhưng mà nàng đã bị tôi bắt lấy trái tim rồi, đừng bảo là giữ bí mật, cho dù tôi bảo nàng chết thì nàng cũng sẽ nguyện ý. Vẻ mặt Tư Đồ Hạo Thiên tỏ ra tự tin. - Vậy thì tốt. Hoàng Kỳ nói, sau đó xoay người đi ra ngoài: - Chỉ còn 5 ngày nữa là đến ngày 1-11, ngươi lập tức làm việc dựa theo kế hoạch, ngàn vạn nhớ kỹ, không thể để cho Tư Đồ Thần phát hiện cái gì, nếu không ta sẽ tự mình chặt đầu của ngươi. - Xin Hoàng đại sư yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao. Tư Đồ Hạo Thiên thề son thề sắt, đợi bóng dáng Hoàng Kỳ biến mất, hắn không nhịn được mà nở nụ cười lạnh: - Lão tạp mao Tư Đồ Thần, ngày 1-11 sẽ là ngày giỗ của ngươi, ngày nay cũng là cơn ác mộng của tên tiểu tử Diệp Phàm kia.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172
Chương sau