Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172
Chương sau
3 ngày sau đó, biết được Tư Đồ Thần đi Nam Tô, một mình Phùng Tĩnh lái xe đến biệt thự tại khu nhà giàu TĨnh An. Trong bóng đêm, Phùng Tĩnh dừng xe trước cửa, sau đó bước xuống xe, nhìn quanh chung quanh, xác định không có ai theo dõi, nàng mới đi vào bên trong biệt thự. Trong phòng ngủ tại lầu 2 của căn biệt thư, Tư Đồ Hạo Thiên thấy một màn như vậy, sắc mặt âm trầm bất định, sau đó lấy con dao găm bên hông ra, bước xuống phòng khác. - A.... 1' sau, Phùng Tĩnh bước vào bên trong nhà, thuận tay đóng cửa lại. Đi vào bên trong nhà, Phùng Tĩnh muốn mở đèn lên, chợt cảm nhận có một cái gì đó gác lên cổ nàng, tản ra hơi thở lạnh lẽo làm nàng hét lên. - Tốt nhất là cô không nên cửa động. Tư Đồ Hạo Thiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng. - Anh.. - Cô tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn giúp lão tạp mạo Tư Đồ Thần kia bắt ta sao? Phùng Tĩnh cố gắng nói cái gì, kết quả bị Tư Đồ Hạo Thiên lạnh lùng cắt ngang. - Không...Không phải. Phùng Tĩnh vội vàng phủ nhận, nói: - Hạo Thiên, anh biết là em yêu anh nhiều biết bao không, làm sao em có thể làm như vậy? - Yêu ta? Tư Đồ Hạo Thiên giận quá thành cười nói: - Cô còn có mặt mũi nói yêu ta sao? Cô yêu ta, hay là âm thầm trợ giúp người ngoài, làm cho ta giống như một con chó nhà có tang cút ra khỏi Đông Hải bang? - Hạo Thiên, em không cố ý mà, lúc ấy em chỉ nói theo lời của Tư Đồ Thần, lại không nghĩ tới.... Phùng Tĩnh nghẹn ngào nói, nước mắt chảy xuống: - Thật xin lỗi, là em hại anh rồi. Nghe được lời nói chân thành của Phùng Tĩnh, cảm nhận được tình yêu và sự hối hận nàng giành cho mình, Tư Đồ Hạo Thiên đoán Phùng Tĩnh không phải là giúp Tư Đồ Thần đến bắt mình, cho nên thả Phùng Tĩnh ra, rồi xoay người đi về ghế salon. - Hạo...Hạo Thiên. Phùng Tĩnh hô to một tiếng rồi đuổi theo, ôm lấy lưng của Tư Đồ Thần. - Ta và Tư Đồ Thần đã đoạn tuyệt, cô đến tìm ta làm gì? Chẳng lẽ cô không sợ Tư Đồ Thần phát hiện, hắn sẽ làm thịt cô sao? Cảm nhận được thân thể mềm mại mà quen thuộc của Phùng Tĩnh, Tư Đồ Hạo Thiên nở nụ cười tự giễu. Hắn biết khi hắn bị đuổi ra khỏi Đông Hải bang, Tiểu Cửu đã bị Tư Đồ Thần xử tủ, mà những con chó bên cạnh hắn đã trở mặt với hắn, nói thẳng nếu hắn không cút ra khỏi Đông Hải, thì hắn chỉ có một con đường chết. Điều này làm hắn vô cùng hận Tư Đồ Thần và Diệp Phàm. - Em nghĩ đến anh, lo lắng anh, cho nên muốn tới đây xem thử anh có ở đây không? Phùng Tĩnh ôm chặc Tư Đồ Hạo Thiên, nhẹ giọng nói: - Tư Đồ Thần đi Nam Tô rồi. - Hắn đi Nam Tô làm gì? Theo bản năng Tư Đồ Hạo Thiên hỏi. - Hắn chuẩn bị triển khai hội nghi cổ đông, cho nên đi Nam Tô báo trước, đồng thời cũng kiểm tra việc làm ăn ở bên đấy. Phùng Tĩnh nói. - Ha..Ha...Ha ha. Nghe vậy, Tư Đồ Hạo Thiên cười to, cười có chút thê lương, ngoài ra còn mang theo vài phần âm trầm: - Ngay cả chuyện quan trọng như vậy mà ta cũng không nghĩ ra. Oh, cũng đúng, hiện giờ ta đã không phả là người của Đông Hải bang rồi. - Hạo Thiên, chúng ta đi thôi, rời khỏi Đông Hải đi. Cả khuôn mặt Phùng Tĩnh dán chặt vào lưng Tư Đồ Hạo Thiên, ôn nhu nói. - Đi đâu? Tư Đồ Hạo Thiên hận nghiến răng nghiến lợi: - Vô luận là đi nơi nào, ta cũng chỉ có một con đường chết. - Xin lỗi, cũng là em hạu anh. Phùng Tĩnh cảm thấy đau lòng, sau đó đi đến trước mặt Tư Đồ Hạo Thiên. - Chuyện đã xảy ra, xin lỗi thì có ích lợi gì? Tư Đồ Hạo Thiên có chút phiền não, ngồi trên ghế salon, hút thuốc. - Hạo Thiên, em biết trong lòng anh khó chịu, em sẽ giúp anh thư giãn một tí. Phùng Tĩnh nghe vậy, trong lòng vừa động, biết điều ngồi ở trước người Tư Đồ Hạo Thiên, sau đó nắm lấy dây nịt của Tư Đồ Hạo Thiên. Nhìn bộ dạng mê hồn của Phùng Tĩnh, Đồ Hạo Thiên chỉ cảm thấy bụng một trận nóng rang. Không có lên tiếng, dường như chấp nhận đề nghị của Phùng Tĩnh. Mắt thấy Tư Đồ Hạo Thiên không phản đối, trong lòng Phùng Tĩnh vui mừng, vội mở dây nịt của thdt ra, nhẹ nhàng kéo quần của Tư Đồ Hạo Thiên xuống, đầu ngón tay cầm vào tờ trym của thdt, nhẹ nhàng mà vuốt ve, sau đó thân thể nghiêng về phía trước, đôi môi hồng từ từ mở ra. Cảm nhận được tờ trym truyền đến ướt át, mềm mại. Tư Đồ Hạo Thiên thoải mái mà hai mắt nhắm lại, tận tình hưởng thụ lấy. Mười mấy phút sau, Tư Đồ Hạo Thiên chợt mở 2 mắt ra, đứng lên, nắm lấy tóc Phùng Tĩnh, ghì đầu nàng sát vào tờ trym của mình. "Bành bạch —— " Sau đó, không đợi Tư Đồ Hạo Thiên phát tiết, một tiếng vỗ tay chợt vang lên. Đột nhiên xuất hiện tiếng vỗ tay, điều này đã làm cho Tư Đồ Hạo Thiên biến sắc, đột tác hơi dừng lại, theo bản năng đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng vỗ tay. - A... Cùng lúc đó, Phùng Tĩnh cũng nhìn thấy đạo thân ảnh mơ hồ kia, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, trực tiếp mà ngất đi. Mà tờ trym của Tư Đồ Hạo Thiên cũng teo nhỏ lại, cổ họng ngọa nguậy, cố gắng nói gì, lại phát hiện đầu óc trống rỗng. - Bị Tư Đồ Thần đuổi ra Đông Hải bang mà mày còn giữ lấy nữ nhân của Tư Đồ Thần, đứa con nuôi như mày thật không đơn giản a. Đang khi nói chuyện, chủ nhân của giọng nói từ từ đi về phía Tư Đồ Hạo Thiên. - Ngươi...Ngươi là ai? Tư Đồ Hạo Thiên tràn đầy khẩn trương hỏi. - Ta nghĩ, cho dù Tư Đồ Thần lại nghĩa bạc vân thiên, sau khi biết được chuyện này, không biết hắn có xử tử đôi gian phu dâm phụ này không? Người tới đáp một nẻo, giọng nói nhìn như hời hợt, lại tràn đầy ý uy hiếp. - Hắc, ngươi cho rằng Tư Đồ Thần sẽ tin lời ngươi nói sao? Có lẽ biết mình chỉ có một con đường chết, nghe được lời uy hiếp kia, Tư Đồ Hạo Thiên chẳng chẳng những không có cảm thấy sợ hãi, ngược lại hắn nở ra nụ cười khinh thường: - Dù sao ta chỉ có một con đường chết, trước khi chết có thể chọc giận lão tạp mao Tư Đồ Thần kia, cũng coi như là chết không oan. Hả? Nghe được Tư Đồ Hạo Thiên nói thế, người kia không khỏi ngẩn ra, sau đó như có suy nghĩ mà nhìn Tư Đồ Hạo Thiên: - Tư Đồ Thần dưỡng dục ngươingươi mười mấy năm, thậm chí còn tính toán giang sơn truyền cho ngươi, ngươi tự cho là thông minh bị hắn đuổi ra Đông Hải bang, hôm nay lại hận hắn như thế, không cảm thấy là quá máu lạnh sao? - Máu lạnh? Tư Đồ Hạo Thiên lạnh lùng nở nụ cười: - trong mắt người ngoài, ta là con nuôi của hắn, là người nối nghiệp Đông Hải bang, nhưng trên thực tế ngay cả một sợi tóc của con gái hắn là Tư Đồ Hạo Thiên, ta cũng không bằng, ta chỉ là một cộng lông mà thôi. Lần này, người kia không có lên tiếng, dường như đang phán đoán tính chân thật lời nói của Tư Đồ Hạo Thiên. - Ta biết ngươi là người mà lão tạp mao Tư Đồ Thần kia phái đến giết ta, ngươi không đang làm ta sợ, tiếp động thủ đi. Mắt thấy người kia không nói lời nào, vẻ mặt Tư Đồ Hạo Thiên tỏ ra giễu cợt. - Nếu như ta nói cho ngươi biết, ta chẳng những sẽ không giết ngươi, còn có thể làm cho ngươi thay thế vị trí của Tư Đồ Thần, ngươi sẽ tin sao? Người kia đột nhiên cười, hắn đi thẳng vào vấn đề. Đồ Hạo Thiên nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giống như là nhìn xem quái vật: - Ngươi...Ngươi nói để cho ta thay thế vị trí của Tư Đồ Thần? - Không những thế, ta còn có thể làm cho người trở thành cường giả Bán Bộ Tiên Thiên. Vẻ mặt người kia ngạo nghễ mà nói. - Rốt...rốt cuộc ngươi là ai? Tư Đồ Hạo Thiên bị dọa.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172
Chương sau