Dương Bổn nghe vậy, không khỏi nheo mắt lại, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tên nhãi, mày nói cái gì? Dám nói lại lần nữa không?”
Lý Quân rít một hơi thuốc, vẩy tàn thuốc xuống, rồi nói một cách chậm rãi: “Tao bảo mày ăn cái tăm đó, mày không hiểu tiếng người à?”
Lúc này, Bạch Vĩ, người của Bạch gia và người của Chu gia đều cảm thấy lo lắng.
Họ biết rằng chuyện hôm nay có lẽ sẽ dẫn đến những hệ quả không hay.
Quả nhiên, vẻ mặt Dương Bổn lộ ra vẻ dữ tợn, hắn đã quen thói ngang ngược, không ngờ lại gặp phải một người còn hống hách hơn hắn.
Bên cạnh Dương Bổn, đám đàn em của hẳn đều xúm lại chửi bới. “Thằng chó này, nhìn nó là muốn tìm đường chết, dám để anh tư ăn cái tăm.”
“Có người không bị đánh thì mãi mãi không trưởng thành, không biết mình có bản lĩnh gì.”
“Đừng nói nhiều với nó nữa, lôi nó ra ngoài đánh một trận cho biết tay.”
Lý Quân thản nhiên nói: “Đúng là nên đánh một trận cho biết tay, nếu không thì cũng chẳng biết mình là ai đâu.”
"Tên nhãi, xem ra là thật không coi công ty Dịch Phong của tao ra gì mà.”
Dương Bổn vươn tay trực tiếp nắm lấy chén canh trên bàn, định hất vào mặt Lý Quân.
Chỉ một giây sau, Dương Bổn đã bị Lý Quân nắm chặt lấy cánh tay.
Dù hắn có cố gắng hết sức, cánh tay hắn cũng như bị đóng băng trong không trung, không thể cử động.
'Trên mặt hắn đã toát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/3395761/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.