Đúng là quy mô thành phố đổ thạch của Quách Phong Xuân không hề nhỏ, nhưng so sánh với thành phố của Diệp Tiêu thì nó thực sự không đáng kể.
Chiếc xe tìm một vị trí rồi dừng lại, sau đó bọn họ đi thẳng đến sảnh số một.
Bên trong sảnh số một tràn ngập những viên đá đắt tiền.
Nếu giá trị của bản thân đá không quá một trăm
triệu thì đều không có tư cách đi vào sảnh một. Mấy người bọn họ đi đến trước cửa sảnh số một,
hàng loạt người đẹp mặc sườn xám đứng ở đấy, chào
đón khách khứa. Một người đàn ông bước đến. “Thì ra là ông chủ Quách đến.”
“Xem ra hôm nay ông chủ Quách muốn chơi lớn rồi.”
Đối phương tất nhiên là biết Quách Phong Xuân.
Sau khi nói xong, đối phương lại nói: “Mặc dù ông chủ Quách là một thương gia buôn bán ngọc thạch nổi tiếng ở Nam Địa Khu, nhưng vẫn phải tuân theo quy tắc của nơi này.”
“Tôi biết.”
Quách Phong Xuân lấy ra một tấm chỉ phiếu, đặt lên bàn, hạn mức phía trên là ba mươi triệu.
Chu Bỉnh Khôn đứng bên cạnh giới thiệu: “Muốn vào sảnh một, đặt cọc ba mươi triệu, chứng minh thân phận của mình.”
Lý Quân nghe thấy vậy nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Từ lâu trong tù anh đã nghe những người kia nói đến chuyện đổ thạch, mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng anh cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Phải biết, những người có tư cách bị giam trong nhà tù số 4 đều là những lãnh chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/3395701/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.