Trên cái bàn trước mặt Vương viện trưởng là một cái cặp lồng cơm, xem rabà mới ăn cơm xong không lâu. Chỉ mới nửa năm không gặp, bà gầy đinhiều, tóc trên đầu trắng càng nhiều, đen lại càng ít. Bà đang tựa vàoghế mây cũ nằm ngủ, trên đùi còn đắp một cái áo lông, quần đã cũ, nhưngrất sạch sẽ. Chân đi một đôi giày da màu đen kiểu dáng cũ kĩ, đôi giàykia Diệp Hiểu Hạ biết.
Lúc cô học trung học, cùng vài đứa nhỏtrong viện phúc lợi cùng nhau làm thêm kiếm tiền mua quà sinh nhật choVương viện trưởng, đã qua nhiều năm như vậy, bà vẫn còn dùng nó.
Nếu không có món nợ đó thì tốt rồi, Diệp Hiểu Hạ cúi đầu, khịt khịt mũi, ít nhất cô có thể lấy tiền mua cho viện trưởng đôi giày mới, bộ quần áomới. Cô lại khịt mũi, nhưng cái mũi giống như bị hỏng rồi, cho dù làmthế nào, nước mũi vẫn không ngừng chảy ra.
Tiếp, ngay cả mắt cô cũng mơ hồ.
"Hiểu Hạ..." Ngay tại lúc Diệp Hiểu Hạ đang tựa cửa khịt mũi, liền nghe thấyVương viện trưởng nhẹ nhàng gọi cô. Cô vội vã ngẩng đầu, tay lau nướcmắt trên mặt, hướng về phía Vương viện trưởng lộ ra một khuôn mặt tươicười: "Vương viện trưởng."
"Đây là như thế nào? Sao lại khóc?" Vương viện trưởng đứng lên, buông áo lông trong tay, đi tới bên cạnh Diệp Hiểu Hạ.
"Không có." Diệp Hiểu Hạ lắc đầu, hít hít mũi, cười: "Con bị bụi bay vào mắt, nào có khóc."
"Con còn chưa ăn cơm đúng không, bây giờ giữa trưa, sao lại đến đây. Để viện trưởng nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han/2202692/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.