Tần Yên không ngừng bận rộn trong phòng bếp, canh nấu trong nồi tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, quanh quẩn thật lâu không tan trong không khí. Ống tay áo của Tần Yên được xắn lên qua khỏi cổ tay, lộ ra cổ tay trắng nõn xinh đẹp, giống như một miếng ngọc đẹp không chút tì vết, phát ra ánh sáng rực rỡ óng ánh. Thẩm Trường Hỏa đứng ngay cửa, luôn nhìn chằm chằm cổ tay cô, sau đó lại nhìn về phía canh đang nấu trong nồi, mày nhíu lại thật chặt.
Tần Yên hầm canh cho Mạnh Nhược Dư, nhân tiện chuẩn bị thức ăn cho mọi người.
Tần Yên nhìn Thẩm Trường Hỏa một cái, tuy không nói gì nhưng động tác tay lại nhanh hơn. Trước đó, cô đã khuyên Thẩm Trường Hỏa, kêu anh nằm trên giường nghỉ ngơi, ban đầu anh ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng trải qua chuyện xảy ra ngày hôm qua thì nói thế nào Thẩm Trường Hỏa cũng không chịu nằm tiếp nữa. Anh giữ thái độ thờ ơ đối với vết thương trên người mình, hoàn toàn không để chút vết thương này vào mắt, chỉ cần không chết thì không có chuyện gì ghê gớm cả, huống hồ Trường Sinh Đường bây giờ đang là lúc cần người.
Tần Yên tắt bếp, múc thức ăn trong nồi ra, không có tiếng xẻng đảo thức ăn, cũng không có tiếng máy hút khói ầm ĩ, rốt cuộc Thẩm Trường Hỏa không nhịn được phải lên tiếng, “Tại sao?”
“Hả? Cái gì?” Tần Yên khó hiểu nhìn Thẩm Trường Hỏa, phát hiện ánh mắt anh dừng lại trên món canh đang nấu trong nồi, vẻ mặt cô cứng đờ, nhưng không trốn tránh, giống như lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-trien-mien/669790/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.