Mạnh Nhược Dư và Thẩm Định Trạch nhìn nhau, trong bầu không khí yên lặng quỷ dị, cô từ từ nở nụ cười, tựa như cảnh quay chậm đặc tả trong phim truyền hình, chầm chậm mà sâu sắc. Thẩm Định Trạch đưa tay lên nắm cằm cô, chăm chú nhìn cô một lúc, không có bất kì động tác nào nữa, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, cô vẫn duy trì độ cong khóe miệng khẽ mỉm cười.
Mấy giây sau, Thẩm Định Trạch buông cô ra, bình tĩnh mở cửa xe. Mạnh Nhược Dư nhìn anh, vào khoảnh khắc cửa mở ra, ánh mắt cô tóm được một điểm màu đỏ nho nhỏ, cơ thể căng cứng, dường như trái tim cũng không còn đập nữa, cơ thể hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô bất thình lình nhào lên người anh, sau đó là tiếng súng đi kèm với cơn đau dữ dội nhanh chóng truyền tới từ bả vai, gương mặt cô kề sát bên tóc anh nhưng cô vẫn mỉm cười như cũ, cố gắng cười rạng rỡ, tươi tắn hơn cả vừa rồi.
Thẩm Định Trạch tức khắc lùi về phía sau, đóng cửa xe lại, đỡ lấy cô ngồi vào trong xe, sắc mặt anh tối sầm, nỗi đau đớn khủng khiếp kéo tới gần như nhấn chìm anh. Dường như anh lại trải qua cái chết của Mạnh Tiêu Tiêu một lần nữa, bên vách đá, anh lục soát mỗi một nơi nhưng không tìm thấy thi thể của cô, anh vừa khổ sở vừa vui mừng. Giây phút khi biết chuyện cô nhảy xuống vách đá, anh thật sự hận bản thân mình, tại sao người chết không phải là anh, tại sao anh lại hèn nhát không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-trien-mien/669789/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.