Trong nhà, Từ Đại Kiều chờ đến sốt cả ruột. Hôm nay cô nàng trang điểm rất xinh đẹp, make-up theo kiểu nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng bởi vì phải chờ quá lâu nên sắc mặt càng ngày càng không kiên nhẫn.
Cô cứ trừng hai mắt nhìn Từ Phượng, lẩm bẩm: "Sao còn chưa đến nữa?"
Kiều Di Nhiên an ủi nói: "Đừng vội, còn chưa đến giờ ăn cơm mà."
Thời gian đúng là chưa đến, nhưng Từ Đại Kiều đã đợi hơn thời gian của một bữa cơm rồi, cô thở dài, dưới sự an ủi của Kiều Di Nhiên mà bình tĩnh một chút.
Không lâu sau, cuối cùng cũng nghe tiếng xe motor gầm gú, vẻ mặt Từ Đại Kiều vui vẻ lên, nói: "Tới rồi!"
Hai cô gái cứ vội vội vàng vàng, sợ người ta không nhìn thấy được tâm ý của mình. Từ Phượng nhìn theo bóng lưng của hai cô nàng đang chạy ra ngoài, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Cậu ta biết anh Minh đẹp trai nhưng mà anh Minh không phù hợp để yêu đương đâu!
Thời gian anh Minh thích gì đó rất ngắn thì bỏ qua đi, nhưng chỉ sợ thứ anh ấy thích lại không được bình thường như người ta! Rõ ràng đến khoảng thời gian yêu đương ngắn ngủn Từ Đại Kiều cũng chẳng thể lĩnh hội được thì tại sao không chấp nhận hiện thực đi.
Lại nói đến cô nàng Kiều Di Nhiên kia, Từ Phượng có hơi không hiểu, không biết cô gái này là lo lắng cho Đại Kiều hay là chính bản thân cô ta cũng tồn tại chút tâm tư khác. Hây da, quả thật là khó nói.
Nghĩ như vậy, Từ Phượng đột nhiên cảm thấy có chút đồng tình với cô em gái kiêu ngạo nhưng IQ chỉ bằng hạt gạo của mình.
Đang suy nghĩ thì Dương Phục từ sau lưng đẩy Từ Phượng một cái, Từ Phượng chao đảo, suýt chút nữa đã té ngã, lập tức thu hồi suy nghĩ, chỉ lo tức giận: "Đờ mờ! Mày không có miệng à! Không biết dùng miệng nói hay sao! Đẩy đẩy cái gì!"
Ở bên ngoài, một chiếc motor độ siêu cấp ngầu lòi dừng lại ngay trước cửa, có hai người từ trên xe bước xuống, cả hai đều đội mũ bảo hiểm motor.
Từ Đại Kiều nhìn thấy bóng người ở trước mặt, vui như lên mây, gọi một tiếng anh Hoa Minh. Lúc này mới chú ý Hoa Minh còn dẫn thêm một người đến nữa.
Người nọ không nhìn thấy được mặt nhưng nhìn từ quần áo và cách ăn mặc thì có hơi cạn lời.
Sau đó, Hoa Minh và cậu trai kia đều tháo mũ bảo hiểm ra, người đằng sau lộ ra một gương mặt tinh xảo tỉ lệ nghịch với quần áo của cậu mặc, Từ Đại Kiều vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng cứ nhìn lại vài lần.
Đẹp quá..... Là con trai mà có thể đẹp như vậy sao?
"Đây là?"
Hoa Minh nói ngắn gọn: "Bạn học."
Đưa bạn học đến sinh nhật của cô thay vì tự hắn đến, Từ Đại Kiều cảm thấy hơi kì lạ, cô không nói gì nữa. Kiều Di Nhiên ở phía sau vui mừng, cười nói: "Suýt chút nữa còn tưởng cậu dẫn bạn gái đến rồi đấy ~~ ha ha."
Không biết lời này có phải là cố ý hay không, nhưng Từ Đại Kiều nghe xong thì hoàn hồn rất nhanh, đúng vậy, không phải bạn gái là được rồi, dẫn bạn học tới thì có gì đâu chứ!
Hoa Minh nghe xong câu này, hắn liếc nhìn Kiều Di Nhiên một cái, nhưng hình như không hề ấn tượng với cô, hắn hỏi: "Ai vậy?"
Từ Đại Kiều giới thiệu: "Bạn hồi tiểu học của em, bây giờ cũng đang học ở Tĩnh Bác, tên là Kiều Di Nhiên."
Hoa Minh hoàn toàn không thèm để ý đến Kiều Di Nhiên là ai, hắn quay lại chủ đề, nói tiếp một câu: "Ừ, không dẫn bạn gái đến, mà dẫn bạn trai đến."
Từ Đại Kiều biết đây là đùa, không khỏi cười cười. Mà cái cậu được gọi là "bạn trai" thì lại trợn trắng mắt, cực kì rõ ràng mà "xì" một tiếng.
Bạn trai!
Bạn trai cái mẹ cậu!!!
Ai là bạn trai của cậu!!!
Nói đùa cũng không được nói!
Lúc này Từ Phượng cũng bước ra, vừa nhìn thấy Khang Vạn Lý liền chấn động: "Tại sao cậu lại ở đây?"
Khang Vạn Lý đã từng bị cậu ta thấy trò hề rồi nên vừa nhìn thấy Từ Phượng thì liền nhớ đến lịch sử đen tối của mình, vì thế mà thái độ cực kì lạnh nhạt: "Chẳng lẽ tự tôi muốn đến à?"
Từ Phượng tức đến buồn cười, nghĩ nghĩ một hồi thì lập tức biết là anh Minh đã dẫn người đến.
Khó trách vừa nãy anh Minh bảo mình đang ở trường, hoá ra là đang ở cạnh Khang Vạn Lý. Nhưng mà vất vả lắm mới tới cuối tuần, tại sao anh Minh lại ở riêng với tên chó Khang Vạn Lý thế này.
Từ Phượng hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Dương Phục, muốn cảm nhận được sự đồng cảm và tò mò của Dương Phục. Nhưng không ngờ là Dương Phục hoàn toàn không nhìn cậu, chỉ nói với Hoa Minh rằng: "Mau vào đi Tiểu Hoa, hôm nay có bánh kem đấy."
Đám người lần lượt đi vào, Khang Vạn Lý có hơi không tình nguyện, vì thế Hoa Minh tiếp tục nắm gáy cậu mà véo, véo đến khi Khang Vạn Lý kêu la oai oái: "Cậu chờ đó cho tôi!"
Hoa Minh không nặng không nhẹ trả lời: "Chờ thì chờ, nhưng cậu phải đến đó."
Khang Vạn Lý: "......" Đờ mờ!
Tiệc sinh nhật lần này của Từ Đại Kiều không có mời quá nhiều người, chỉ có mấy người bọn họ. Địa điểm cũng không phải là quán ăn mà lại ở ngôi biệt thự ở vùng ngoại thành của Từ gia, ngôi biệt thự này cực kì rộng, còn có cả hồ bơi trong sân.
Khang Vạn Lý bị bể bơi hấp dẫn ánh mắt, không khỏi woa một tiếng. Đỉnh quá! Đỉnh quá trời quá đất!
Hoa Minh lơ là nói: "Nhà cậu không có à?"
Gia đình của Khang Vạn Lý chuyển đến khá sớm, lúc ấy cậu và Tiểu Phong vẫn còn bé xíu vì thế trong nhà đã cố ý bỏ đi bể bơi, đã nhiều năm rồi vẫn không làm. Khang Vạn Lý nói đúng sự thật: "Không có."
Hoa Minh không cảm thấy gì hết nhưng những người khác lại có rất nhiều cảm xúc. Khang Vạn Lý ngạc nhiên như thế, hiển nhiên là một người chưa trải sự đời, hơn nữa quần áo thì cứ kì kì quái quái, từ đầu đến chân không hề có lấy món hàng hiệu nào, điều kiện của gia đình quá rõ ràng rồi.
Là người nghèo đó.
Đi qua sân nhà, Từ Đại Kiều vui sướng đưa người vào nhà, nhà bọn họ của phòng hát riêng được trang trí cực kì đẹp đẽ. Mắt thấy sắp vào cửa, Từ Phượng vội lén kéo Hoa Minh ra, nhỏ giọng nói: "Chậm đã, chậm đã, có chuyện này nè anh."
Hoa Minh có hơi không muốn buông Khang Vạn Lý ra, hỏi: "Sao?"
Từ Phượng nhìn trái nhìn phải, rồi cẩn thận lấy ra một hộp quà xinh đẹp đằng sau cầu thang, đưa qua rồi bảo: "Cầm đi, tặng quà cho em gái của em đi, em có chuẩn bị giùm anh một phần quà đó. Chuyện này không còn cách nào khác rồi, nếu anh không tặng thì thể nào nó cũng niệm từ năm này sang tháng nọ luôn đấy."
Hoa Minh nhận lấy, thuận miệng hỏi: "Ở trong có gì vậy?"
Từ Phượng nói: "Con gái thì có thể là gì nữa, váy vóc chứ sao."
Ngoài cửa còn đang xì xầm, Khang Vạn Lý đã tìm được chỗ ngồi mà ngồi xuống, cậu nhìn trái phải một cái, cứ cảm thấy nhà người ta còn nhiều thứ hơn nhà mình nữa.
Không chỉ có thể bơi, còn có thể hát K, nhà bọn cậu thì ngược lại, tất cả đều là phòng sách, tận bốn cái phòng sách!
Khang Vạn Lý ngoài miệng thì bảo không thiếu đồ ăn nhưng khi đến nơi thấy đồ ăn thì không còn làm được gì nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm những món ăn trên bàn mà thôi, cực kì nhiều món.
Cậu đang định nói thì Kiều Di Nhiên bỗng nhiên nói: "Khang Vạn Lý?"
Khang Vạn Lý đáp: "Cậu biết tôi à?"
Kiều Di Nhiên đương nhiên là biết Khang Vạn Lý rồi, cô và Thượng Huy cùng với Tưởng Điềm đều là bạn học cùng lớp 12-1. Cô đã nghe qua tin đồn của Khang Vạn Lý, hôm nay cũng đến trước cửa lớp nhìn trộm Khang Vạn Lý.
Chỉ là cô không biết lí do tại sao Hoa Minh lại dẫn Khang Vạn Lý đến đây?
Kiều Di Nhiên biết Khang Vạn Lý nhưng cậu thì lại không hề biết đến cô gái trước mặt này. Khang Vạn Lý suy nghĩ hồi lâu mới miễn cưỡng lòi ra một chút thông tin.
Chiêm Anh Tài đã từng nói ở trong trường có hai cô nàng rất xinh đẹp, ngoài Tưởng Điềm ra thì người còn lại chính là Kiều Di Nhiên.
Bây giờ nhìn thấy mới biết đúng thật là thế. Cô gái này thật sự là rất xinh đẹp nhưng mà vẫn còn thiếu một ít khí chất thanh thuần của Tưởng Điềm, cô nàng có hơi quá là lộng lẫy rồi.
Hoa Minh và Từ Phượng đã vào phòng, mọi người cũng đã đến đông đủ. Bởi vì đây là cô em gái được cưng nhất trong nhà, nên tuy là Từ Phượng rất không tình nguyện nhưng vẫn phải treo nụ cười lên môi mà làm nhiệm vụ chủ trì.
"Hôm nay đón sinh nhật của Kiều Kiều, cũng không có gì lớn lao, chỉ cần mọi người vui vẻ là được rồi. Đến đây đến đây, đốt nến sinh nhật lên nào! Hát chúc mừng sinh nhật trước đi."
Tiệc là tiệc sinh nhật, xung quanh lại bày trí rất giống KTV, không khí khá là sinh động, Đợi Từ Phượng ngẩng đầu lên thì mọi người cùng nhau hát: "Happy birthday to you, happy birthday to you ~~"
Khang Vạn Lý tới chỉ để góp đủ số lượng mà thôi nên tạm phối hợp hát hai câu, nhưng sau khi em gái của Từ Phượng thổi nến xong thì cậu bắt đầu vùi vào ăn, hoàn toàn cách ly khỏi những người khác.
Chung quanh hết thảy đều chẳng có liên quan gì đến cậu cả, mà trên thực tế là ngoài Hoa Minh thì những người khác cũng không thèm để ý đến cậu.
Kiều Di Nhiên kêu Từ Đại Kiều ước, Từ Đại Kiều chắp tay trước ngực, yên lặng lẩm bẩm trong chốc lát, sau đó lại dùng đôi mắt chứa đầy cảm xúc mà nhìn Hoa Minh. Hoa Minh hình như không thấy gì cả, chỉ nói: "Vạn Lý, ăn từ từ thôi."
Nếu đã cố ý đặt địa điểm là ở phòng karaoke thì mục đích tất nhiên là để hát rồi.
Từ Phượng nhấc tay, vì Từ Đại Kiều mà chọn bài "Bừng tỉnh cơn mơ" trước, sau đó gân cổ lên hát rất nhiệt tình.
Phòng karaoke náo nhiệt sôi động lên, Kiều Di Nhiên lén túm Từ Đại Kiều, dùng ánh mắt ra hiệu.
Tất nhiên là Từ Đại Kiều muốn nói chuyện với Hoa Minh rồi, nhưng mỗi lần muốn mở miệng thì Hoa Minh liền nghiêng đầu sang người kia nói chuyện.
Khang Vạn Lý bị kêu đến thấy phiền: "Vạn Lý là để cậu kêu à? Đừng có gọi tên thân mật như vậy!"
Hoa Minh bị cậu cãi lại, vẫn không hề tức giận: "Vậy tôi nên gọi cậu là gì đây? Tiểu Khang?"
Khang Vạn Lý: "......"
Hoa Minh nói: "Tiểu Vạn?"
Khang Vạn Lý: "......"
Hoa Minh lại nói: "Tiểu Vạn Lý?"
Khang Vạn Lý cực kì không vui: "Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy! Tiểu cái gì! Tiểu cái đầu cậu!"
Nói đến tuổi thì quả thật là Khang Vạn Lý lớn hơn Hoa Minh một tuổi, Hoa Minh chớp chớp mắt, chợt nhẹ giọng gọi: "Anh Vạn Lý ~~"
Khang Vạn Lý bị hắn gọi, da đầu đột nhiên tê rần, cậu chán ghét đẩy Hoa Minh ra, hận không thể quăng cái tên này ra ngoài cho rồi: "Thấy có buồn nôn không hả!"
Hoa Minh nhịn không được cười rộ lên.
Từ Phượng vừa hát "Bừng tỉnh cơn mơ" xong, cùng lúc Kiều Di Nhiên và Từ Đại Kiều cuối cùng cũng đã bàn bạc xong chuyện gì đó, Kiều Di Nhiên chủ động nói: "Cứ nghe mãi là Hoa Minh hát rất hay, mọi người ở lớp nghệ thuật lúc trước đều nói Hoa Minh rất tài năng nhưng vẫn chưa có cơ hội được thấy. Hôm nay vừa hay là sinh nhật của Kiều Kiều, Kiều Kiều cũng rất muốn nghe, Hoa Minh có muốn hát một bài cho cậu ấy không?"
Lời này vừa nói ra, Từ Đại Kiều đã lộ ra ánh mắt chờ mong, Từ Phượng và Dương Phục cũng hướng ánh nhìn hi vọng về phía Hoa Minh.
Khang Vạn Lý vốn dĩ đang mắt điếc tai ngơ, nghe được chữ hát thì không khỏi nhìn một cái. Hoa Minh hát à, hắn muốn hát cái gì đây?
Khang Vạn Lý quyết không thừa nhận là ban nãy cậu vừa nghe hắn hát xong hai câu kia, bây giờ cũng hơi mong chờ được nghe lại đấy.
Microphone được đưa đến, Hoa Minh vẫn không nhúc nhích, hắn nhàn nhạt nói: "Không có tâm trạng, không muốn hát."
Một câu từ chối không hề có tình cảm, sắc mặt của Kiều Di Nhiên và Từ Đại Kiều lập tức hơi khó coi.
Khang Vạn Lý không khỏi chậc lười.
Chuyện gì đây? Vừa nãy ở trường không phải mới hát cho cậu nghe hay sao, tại sao bây giờ lại không hát nữa?
Xì...... Cậu cũng muốn nghe lại một chút xíu!!!!
Khang Vạn Lý lại tiếp tục ăn, ăn đến khi ăn không vô nữa thì đứng dậy đi ra ngoài để tiêu bớt. Hoa Minh vừa định đi cùng cậu thì bị Từ Đại Kiều gọi lại, hắn chỉ có thể nhìn bóng dáng Khang Vạn Lý đang vui vẻ chạy biến đi mất vì tách ra được khỏi hắn.
.....
Hoa Minh thầm cười trong lòng, quay đầu hỏi: "Sao đấy?"
Từ Đại Kiều đã đấu tranh tâm lý rất lâu mới lấy hết can đảm đi đến chỗ của Hoa Minh, cô cẩn thận hỏi: "Anh Hoa Minh..... Hôm nay là sinh nhật em, anh có thể thoả mãn một nguyện vọng của em không ạ? Một cái là được rồi."
Từ Đại Kiều là em gái của Từ Phượng, từ nhỏ cũng đã gặp qua rất nhiều lần rồi, cuối cùng Hoa Minh cũng không lạnh nhạt vô tình nữa, hắn ngừng một giây rồi đáp: "Nói đi."
Từ Đại Kiều lộ ra nụ cười, nhưng có vẻ như câu trả lời này càng làm cô hồi hộp hơn, cô nàng suy nghĩ rồi lại cẩn thận nói: "Lần trước khi đến phòng vẽ của Tưởng Điềm, anh có lấy một bức tranh từ chỗ của cô ấy, em.... Em muốn nhìn thử bức tranh ấy, có được không ạ?"
Chuyện này Từ Đại Kiều đã đè ép trong lòng từ lâu, cô nàng cứ suy nghĩ mãi, đến bây giờ mới có cơ hội để hỏi.
Lời này vừa hay chọc trúng điểm tò mò của Từ Phượng, Từ Phượng cũng muốn biết rốt cuộc là bức tranh kia vẽ cái gì, cái gì mà có thể làm anh Minh ngồi nhìn đến ngẩn ngơ! Vì vậy tuy biết Hoa Minh có hơi bài xích với vấn đề này nhưng Từ Phượng vẫn ỷ vào không khí náo nhiệt đông người mà nhốn nháo: "Đúng rồi đấy anh Minh! Lấy ra xem thử một chút đi, nhìn một tí thôi, tuyệt đối không truyền ra ngoài đâu!"
Gương mặt Hoa Minh không có biểu cảm, Từ Phượng lúc đầu còn lải nhải ồn ào nhưng rất nhanh đã phát hiện thái độ của Hoa Minh không đúng lắm, bả vai cậu ta rụt lại, lúng túng nói: "Không đâu.... Em nói đùa thôi, anh Minh anh đừng nhìn em như thế nữa, em giỡn thôi."
Sắc mặt Hoa Minh không thể nói là tốt, ánh mắt lạnh lùng, quanh thân đều toả ra khí lạnh, đến khi Dương Phục chịu không nổi nữa chuẩn bị hoà hoãn thì cuối cùng Hoa Minh cũng thu lại sự lạnh lùng mà nói: "Được rồi, xem đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]