Editor: lemonade
=========
Chung quanh tất cả hầu như đều đã trở nên vô hình, Hoa Minh dồn hết lực chú ý của mình lên đôi chân của Khang Vạn Lý.
Chỉ một cái chớp mắt kia thôi mà cứ ngỡ như là đã trăm năm rồi. Đầu óc Hoa Minh cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động trở lại, đủ loại chuyện trong quá khứ đều dồn dập ào vào đầu hắn như sông như suối, điên cuồng đập vào thần kinh của hắn.
Hoa Minh lập tức nhớ đến rất nhiều chuyện!
Chẳng trách..... chẳng trách vào lần đầu tiên gặp mặt, Khang Vạn Lý đã cực kì ghét hắn!
Chẳng trách Khang Vạn Lý rất bình thường với những người khác, còn với hắn thì cảnh giác đến lạ thường.
Ngẫm lại thì khi hắn gặp lại Khang Vạn Lý, Khang Vạn Lý đã từng nói qua vài câu. Đến giờ phút này, cuối cùng hắn cũng hiểu hàm ý trong những câu nói ấy.
"Cậu đã làm gì thì trong lòng cậu tự biết!"
"Cậu nghĩ tôi không biết cậu là loại người gì sao!"
"Tôi đã nhìn thấu cậu từ sớm rồi!"
"Có phải cậu theo dõi tôi hay không?"
"Biế.n thái chết tiệt!"
"Nhìn nhan sắc mỹ miều của tôi thế này, mà cái đó của cậu không dựng lên à???"
Thì ra là như thế!
Thì ra là như thế à!
Thảo nào hắn cứ cảm thấy quái lạ. Khi Tưởng Điềm đến tìm Khang Vạn Lý lúc nào cũng đi lén lút một mình, khi thấy hắn thì sắc mặt lại trở nên kì lạ, còn từng nói rằng "cậu ta có nhận ra cậu hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-do-me-luyen/2848627/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.