Editor: lemonade
=======
Tay của Từ Phượng run run cả lên. Ở trong mắt của cậu ta, nào có cái viễn cảnh mà một người đàn ông như Hoa Minh lại ngồi vào bàn học rồi đau khổ suy nghĩ vì mấy bài toán như thằng hèn thế kia.
Càng đừng nói đến bây giờ còn phải suy nghĩ rồi nhịn nhục ngồi nghe cái tên Khang Vạn Lý đứng bét toàn trường kia giảng bài.
Khó chịu lắm đó! Chua chát quá rồi!
Từ Phượng thì chua xót, còn Dương Phục thì đau tay. Bế Từ Phượng lớn xác như thế, dù cho thể lực của cậu chàng có tốt thế nào cũng khiêng không nổi.
Dương Phục hỏi: "Được chưa?"
Từ Phượng tức giận: "Tao mới nhìn có mấy cái thôi mà?"
Dương Phục bất đắc dĩ: "Vậy mày đi xuống dưới đứng đi, tao đỡ mày cho mày nhìn."
Từ Phượng nói: "Không được! Đứng thì sao thoải mái bằng nằm chứ? Mày có phải là đàn ông không đấy, kiên trì thêm tí nữa thì chết à?"
Có vẻ như xung quanh không có ai, cái tôi lại bay cao rồi. Bây giờ Từ Phượng không thấy xấu hổ nữa mà thật sự coi cậu chàng là bảo mẫu luôn rồi.
Dương Phục cười một tiếng, bỗng nhiên ôm Từ Phượng rồi bước lên, trán của Từ Phượng không đoán trước được mà đập vào cửa một cái ầm.
Từ Phượng đờ mờ một tiếng, mắng ra tiếng: "Dương Phục!"
Dương Phục trả lời: "Tay tao sắp hư rồi, dễ trượt tay lắm, khoan dung chút đi."
Từ Phượng: "....... Con mẹ mày." Bố mày khoan dung cho mày cái mông!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-do-me-luyen/2848578/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.