Chương trước
Chương sau
Editor: lemonade

=======

Tay của Từ Phượng run run cả lên. Ở trong mắt của cậu ta, nào có cái viễn cảnh mà một người đàn ông như Hoa Minh lại ngồi vào bàn học rồi đau khổ suy nghĩ vì mấy bài toán như thằng hèn thế kia.

Càng đừng nói đến bây giờ còn phải suy nghĩ rồi nhịn nhục ngồi nghe cái tên Khang Vạn Lý đứng bét toàn trường kia giảng bài.

Khó chịu lắm đó! Chua chát quá rồi!

Từ Phượng thì chua xót, còn Dương Phục thì đau tay. Bế Từ Phượng lớn xác như thế, dù cho thể lực của cậu chàng có tốt thế nào cũng khiêng không nổi.

Dương Phục hỏi: "Được chưa?"

Từ Phượng tức giận: "Tao mới nhìn có mấy cái thôi mà?"

Dương Phục bất đắc dĩ: "Vậy mày đi xuống dưới đứng đi, tao đỡ mày cho mày nhìn."

Từ Phượng nói: "Không được! Đứng thì sao thoải mái bằng nằm chứ? Mày có phải là đàn ông không đấy, kiên trì thêm tí nữa thì chết à?"

Có vẻ như xung quanh không có ai, cái tôi lại bay cao rồi. Bây giờ Từ Phượng không thấy xấu hổ nữa mà thật sự coi cậu chàng là bảo mẫu luôn rồi.

Dương Phục cười một tiếng, bỗng nhiên ôm Từ Phượng rồi bước lên, trán của Từ Phượng không đoán trước được mà đập vào cửa một cái ầm.

Từ Phượng đờ mờ một tiếng, mắng ra tiếng: "Dương Phục!"

Dương Phục trả lời: "Tay tao sắp hư rồi, dễ trượt tay lắm, khoan dung chút đi."

Từ Phượng: "....... Con mẹ mày." Bố mày khoan dung cho mày cái mông!

Hai tay Từ Phượng hận không thể bóp ch/ết cậu chàng, đáng tiếc là bây giờ không phải lúc để lo chuyện này. Cú va đập ban nãy đã làm ảnh hưởng đến người bên trong cửa, giọng của Hoa Minh từ trong truyền ra: "Vào đây!"

Vào vào vào! Cái từ vào này đến lượt cậu nói hay sao! Đây là phòng tôi cơ mà!

Khang Vạn Lý bĩu môi, nhưng cũng không có mắng gì, chỉ nhìn về phía Từ Phượng đang đi vào mà không kiên nhẫn nói: "Cậu tới phòng tôi làm gì? Thấy cậu là thấy phiền!"

Nếu không phải Hoa Minh đang ở đây thì Từ Phượng chẳng có muốn đến đâu, hai người đối mắt nhau, bày vẻ mặt tràn đầy chán ghét cho đối phương.

Hoa Minh rất thích dáng vẻ này của Khang Vạn Lý, thoạt nhìn thấy hăng hái lắm. Hắn tận hưởng nhìn vài cái, sau đó mới bắt đầu chú ý đến Dương Phục và Từ Phượng.

Hai người kia đều là bạn của hắn, sao mà hắn không hiểu được chứ. Nhìn bộ dáng của Từ Phượng, hắn cực kì sung sướng mà đưa ra lời đề nghị: "Tới thì cũng đã tới rồi.... Hay là học chung luôn đi."

Từ Phượng và Khang Vạn Lý đồng thanh a một tiếng.

Từ Phượng nói: "Học á???"

Khang Vạn Lý lập tức từ chối: "Không! Dạy một mình cậu là đủ phiền rồi. tôi không có nhiều thời gian như vậy đâu!"

Trán Từ Phượng nổi gân xanh: "Bằng cái trình của cậu á? Tôi cần cậu dạy chắc??? Dương Phục, lẹ lẹ lẹ!"

Quyết định của Từ Phượng là muốn chạy trốn. Chê cười rồi, tuy rằng cậu ta muốn ở chung với Hoa Minh một lát nhưng lại không muốn bị bắt đi học đâu!

Học cái gì mà học? Từ đại thiếu gia mãi mãi không học!

Dương Phục nghe thấy rất rõ ràng, lập tức gật gật đầu, sau đó cực kì vui sướng đặt Từ Phượng lên ghế ngồi đàng hoàng.

Từ Phượng: "......."

......

Đờ cờ mờ nó tao là kêu mày bế tao đi lẹ! Chứ không phải bảo mày bỏ tao xuống!

Đệch mẹ!

Cái thằng khốn Dương Phục chó chết này!

Hoạt động thường ngày của Dương Phục vốn chỉ là nghe theo lời Tiểu Hoa. Ngoài ra thì cậu chàng còn phải đi theo Từ Phượng để dọn dẹp mớ tình yêu của Từ Phượng, nhìn Từ Phượng giậm chân (tức giận). Bây giờ cả hai có thể thực hiện yêu cầu "học chung", tất nhiên là cậu chàng sẽ đồng ý hết cả hai tay hai chân rồi.

Sau một cái chớp mắt, bốn người đã tụ lại bàn học của Khang Vạn Lý, ký túc xá một người bỗng trở nên nhỏ hẹp hơn.

Hoa Minh nói: "Không bằng học tập đi, cãi nhau không bằng học tập, đánh nhau không bằng học tập, tất cả đều không bằng học tập."

Khang Vạn Lý: "......"

Tuy rằng cậu nói rất đúng, nhưng đây là phòng tôi OK?

Tất cả đều đi ra ngoài cho tôi hết!

Hoa Minh thấy Khang Vạn Lý đang lên án, mặt không biểu cảm phát ra tiếng rê.n rỉ: "Tay của em, a ~ đau quá đi."

Khang Vạn Lý: "......." Học! Để cho tôi học!

Khang Vạn Lý cả giận nói: "Nói cho mấy cậu biết, ai dám làm ảnh hưởng đến tôi thì chết chắc!"

Mặt mũi Từ Phượng trắng bệch, rất muốn mắng người nhưng lại không dám làm ầm ĩ phiền đến Hoa Minh. Là một người bị gãy chân thật thì cậu ta không thể nào tự bò ra ngoài được, chỉ có thể oan ức hu hu mà ngồi tại chỗ, đau khổ bắt đầu mở sách.

Học như thế nào đây, trên lớp cậu ta có nghe giảng chữ nào đâu, một chữ cũng không biết đấy!

Hoa Minh nói: "Dương Phục, mày phụ trách dạy nó."

Từ Phượng hừ một tiếng, vừa định bảo mình không cần, lời còn chưa nói đã nghe Dương Phục buồn bã nói: "Tiểu Hoa, mày cố tình gây khó dễ cho tao rồi."

Từ Phượng: "......"

.....

Gì mà gây khó dễ cho nó? Tưởng cậu ta là cái loại ngu gì thế??? Chỉ có mấy cái đề này mà tưởng cậu ta không học được á!

Từ Phượng ngồi thẳng lưng, nổi giận đùng đùng tập trung tinh thần nhìn vào sách giáo khoa. Dương Phục cúi đầu, không một tiếng động mà bật cười.

Ký túc xá của Khang Vạn Lý trở nên náo nhiệt từ đây, mấy ngày liên tiếp, Từ Phượng và Dương Phục đều đến phòng của cậu phụ đạo đúng giờ.

Hai ngày trước phản ứng của Khang Vạn Lý còn dữ dội, hai ngày sau dứt khoát bất chấp tất cả, tới đi! Tới thì tới! Cậu sẽ xem như là không thấy gì! Dù sao thì cũng im miệng mà học nên không có ảnh hưởng gì đến nhau!

Khang Vạn Lý yên lặng chịu đựng, những học sinh khác của lớp 12-8 đều đã nghẹn đến không chịu nỗi rồi, một sự thật đã đánh bại học họ:

- -- F3 vườn trường của bọn họ đã bắt đầu học hành rồi!

Cuộc sống này quả thật là không còn cách nào để qua rồi!

Trước đó Hoa Minh bắt đầu học đã khiến cả lớp phải tăng tốc độ rồi còn tự học sớm, mỗi ngày cả lớp đều phải báo cáo tiến độ. Nay Từ Phượng lại bắt đầu học tập, không thể nghi ngờ gì nữa, đấy là một đòn trí mạng.

Tại vì sao? Bởi vì tuy Hoa Minh là đầu sỏ nhưng tính cách hắn lạnh nhạt, sẽ không đứng giám sát cả bọn, còn Từ Phượng thì không như thế.

Từ Phượng đã thực sự kế thừa cái tư tưởng tôi khổ thì mấy người cũng phải khổ chung với tôi của Hoa Minh, nhưng tính cách của cậu ta vẫn rất kiêu ngạo.

Cậu ta giữ vững phong cách là một tiểu bá vương, suốt ngày đi kiểm tra tiến độ học tập của người khác.

Một khi có ai đó không đọc được công thức mà bị Từ Phượng túm lại thì chết cũng không có chỗ chôn! Còn đáng sợ hơn giáo viên gấp một trăm lần nữa!

Cứ như vậy, dưới sự ảnh hưởng khủ/ng bố này, cả lớp 12-8 ban Tự nhiên đi vào thời điểm chạy như điên, toàn thể lớp nghênh đón một đợt học tập cao trào.

Chỉ cần nhìn vào mức độ chịu khó thôi cũng thấy còn khoa trương hơn cả 12-1.

Bầu không khí khác biệt này đã được giáo viên các môn bắt gặp được, mọi người đã thay đổi thái độ rất nhiều với học sinh lớp 12-8. Có vài lần Hứa Phinh đứng ở cửa sau lớp âm thầm quan sát, cuối cùng vành mắt hồng hồng quay về văn phòng.

Người khác hỏi cô bị làm sao thì Hứa Phình khịt mũi trả lời: "Học sinh nghiêm túc quá, làm cô giáo cảm động."

Những giáo viên lớp khác: "...." Cô nói lớp 12-8 á?

Muốn nói là khen cái cậu học sinh xuất sắc Khang Vạn Lý kia thì còn được, chứ còn bảo cả lớp 12-8 thì chẳng phải là hơi quá rồi sao?

Hứa Phinh nói: "Kỳ thi thử chung này, nói không chừng chúng ta không chỉ có thủ khoa mà còn có thể bước lên một bậc cao lắm đấy."

Những giáo viên khác cười cười, thật ra trong lòng thì chẳng tin mấy.

Khoảng thời gian hơn một tháng cứ như vậy mà trôi qua, kỳ thi thử chung đã đến gần lắm rồi. Dưới sự dẫn dắt của Hoa Minh, 12-8 đã rực rỡ hẳn lên.

Tuy Khang Vạn Lý không chấp nhận tên biế.n thái này, nhưng cậu đều nhìn thấy hết tất cả những hành động của Hoa Minh. Mỗi ngày người này ngủ một chút, 5 giờ rưỡi đã thức dậy, cả ngày đều nhồi nhét một đống kiến thức, lúc ăn cơm cũng ngồi học từ đơn.

Bằng một cách nào đó mà sự kiên trì ấy mạnh mẽ đến mức đáng sợ. Càng đáng sợ hơn nữa là tuy học tập với cường độ cao như thế nhưng Hoa Minh vẫn có thể xâm lấn vào cuộc sống của cậu.

Rõ ràng là tay của hắn đã khỏi rồi, trên mặt cũng không để lại sẹo. Còn Khang Vạn Lý thì càng ngày càng không thể chịu nỗi việc Hoa Minh nói chuyện cậu nữa rồi.

Dạo trước thì Hoa Minh kêu đau, nhưng bây giờ thì lại bắt đầu mặt dày mày dạn mà làm nũng với Khang Vạn Lý!

Làm nũng!

Là một thằng đàn ông sờ sờ ra đấy!

Khang Vạn Lý suy sụp nói: "Tiểu Phong, em có nghe thấy không? Đầu cậu ta quả là bị úng nước rồi. Anh đã mong mỏi hai tuần nay, cuối cùng cũng có một tiết học bơi thế mà Hoa Minh lại đề nghị đổi thành tiết tự học, thổi bay tiết học bơi của anh đi luôn! Trời ạ! Tuy rằng học thì cũng tốt thôi, nhưng anh cũng muốn đi bơi cơ, sao cậu ta không cho anh bơi chứ! Sau đó anh đi mắng cậu ta, em đoán xem phản ứng của cậu ta là gì? Cậu ta hu hu hu với anh! Nói là dạo gần đây sức khoẻ hắn theo không nổi! Anh khinh! Cậu ta than vãn cái gì chứ! Nghe không lọt lỗ tai chút nào!"

Khang Thiên Phong đang call video với Khang Vạn Lý cũng sắp suy sụp tới nơi luôn rồi.

Khang Vạn Lý chịu kể những chuyện trong trường với cậu chàng thì cậu chàng rất vui. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà mỗi lần video vừa mở lên là miệng Khang Vạn Lý vọt ra những câu sau:

Hoa Minh blah blah blah blah.

Hoa Minh bloh bloh bloh bloh.

Hoa Minh bleh bleh bleh bleh.

Tóm lại là ba câu không câu nào rời Hoa Minh.

Khang Thiên Phong có thể xác nhận là hai người bọn họ nhìn không giống là sẽ đập nhau tiếp. Nhưng ngày nào cậu chàng cũng phải nghe huyên thuyên về một người con trai thì lại cứ thấy hơi sai sai.

Cậu chàng muốn nhắc nhưng nhìn đến vẻ mặt ngay thẳng của Khang Vạn Lý, lại thấy có vẻ như mình hiểu sai. Khang Vạn Lý là anh trai song sinh của cậu, anh cậu như nào thì cậu biết rõ nhất rồi.

Khang Vạn Lý không thích con trai, cậu chàng không nên nghĩ bậy như vậy.

Khang Thiên Phong kiềm chế dụ/c vọng muốn nói bậy của mình, nhắc nhở: "Anh đừng có để mấy chuyện này làm phân tâm đấy. Đừng có quên là thời gian của lớp 12 rất hối thúc, học tập là chủ yếu, anh đã đồng ý với ba mẹ là phải thi đậu Bắc Đại rồi đó."

Khang Vạn Lý nói: "Cái này thì em yên tâm đi, thành tích không có lấy một chút vấn đề nào hết á."

Khang Vạn Lý không hề thả lỏng việc học tập của mình một giây một phút nào cả. Tuy là mỗi ngày Hoa Minh đều làm phiền cậu nhưng sự xuất hiện của Hoa Minh đã tạo ra một môi trường học tập vừa có tốt vừa có xấu cho cậu.

Hoa Minh chăm sóc cho cậu quá là tốt.

Ngoại trừ học tập ra thì cậu chẳng cần lo lắng gì cả, thành tích cũng ổn định phết, nhỉ?

Kết thúc cuộc video call một tuần một lần với Khang Thiên Phong xong thì ngày thi thử chung cũng đã đến.

Các bạn học của lớp 12-8 đều bị phân đến các trường thi khác nhau. Hoa Minh thì thi ở Tĩnh Bác, Khang Vạn Lý thì bị phân đến trường cũ Tam Trung, Từ Phượng và Dương Phục cũng đến một ngôi trường cấp ba khác, là trường nào thì Khang Vạn Lý cũng không chú ý cụ thể lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.