Sau khi cả lớp biết được trường thi của mình thì lớp 12-8 đã rơi vào một bầu không khí căng thẳng đầu tiên kể từ lúc bắt đầu đi học đến giờ.
Có người mặt vô cảm, có người thì tinh thần sụp đổ. Có trời mới biết, học sinh lớp 12-8 chưa từng dính dáng tới việc học này sẽ lại có cảm giác căng thẳng khi đi thi.
Nói như thế nào nhỉ.
Hầm lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng đến lúc để nghiệm chứng kết quả, nói không mong chờ thì là xạo cả.
Mọi người ít nhiều gì cũng đều có một cảm giác khác thường. Chẳng qua là do nó không hợp với tính cách học dốt của cả bọn, hơn nữa còn là vì thanh niên đang trong thời kì coi trọng "thể diện", nên có run cũng không biểu hiện gì ra ngoài.
Hứa Phinh thì cực kì coi trọng, cứ dặn đi dặn mãi: "Nhận được bài thi thì chuyện thứ nhất chính là ghi họ tên, trường, số báo danh thi. Không được để quên ghi tên, số báo danh thi phải kiểm tra lại ba lần, khi tô đáp án thì dùng bút chì 2B, khi tô nhớ phải nghiêm túc, đừng để làm đúng mà tô sai đáp án."
"Phải chừa lại 5 phút cuối để kiểm tra lại đáp án! Khi thi phải cẩn thận! Làm những câu đơn giản trước, câu nào khó quá thì bỏ sang một bên, không cần phải lãng phí thời gian, cứ lấy được những điểm có thể lấy đã."
"Viết văn thì phải viết rõ ràng, nhất định phải sạch sẽ, chữ có thể xấu nhưng phải đảm bảo rằng giám thị xem hiểu được, không được vẽ rồng bay phượng múa."
"...... Các em nhớ kỹ hết chưa?"
Mọi người sôi nổi đồng ý, cả lớp liền giải tán, chỉ để lại vài người phụ trách dán số báo danh thi.
Khang Vạn Lý là một trong số những người ở lại, khi cậu đang dán keo thì Hứa Phinh đã cố ý ở lại để nói chuyện với cậu.
Giọng điệu của Hứa Phinh dịu dàng nói: "Thi không cần áp lực gì nhiều đâu, sử dụng hết khả năng là được rồi, cô tin là em nhất định có thể thi tốt."
Khang Vạn Lý cực kì thẳng thắn: "Vâng, em cũng tin bản thân nhất định sẽ thi tốt."
Hứa Phinh: "......"
Hứa Phinh vốn là muốn ổn định tinh thần cho Khang Vạn Lý, không ngờ lại bị Khang Vạn Lý chọc cho bật cười.
Quả nhiên, cô biết thế nào cũng sẽ như thế mà.
Mỗi một tế bào từ trong ra ngoài của Khang Vạn Lý đều toả ra một sự tự tin, cô thấy có vẻ như mình vừa được uống một viên thuốc an thần.
Nói thật thì bản thân Hứa Phinh còn căng thẳng hơn cả đám nhóc học sinh nữa. Nhưng vì có Khang Vạn Lý ở đây nên chưa bao giờ mà Hứa Phinh mong chờ ở học sinh của mình như lúc này.
Các bạn học trong lớp đều tưởng rằng việc học tập sôi nổi là bắt đầu từ Hoa Minh, nhưng cô biết rằng, ngọn nguồn của phong trào học tập này không phải là Hoa Minh.
Mà là Khang Vạn Lý.
Hết thảy đều nhờ vào thái độ kiên trì bền bỉ học tập của Khang Vạn Lý đã ảnh hưởng ít nhiều đến Hoa Minh, sau đó là ảnh hưởng đến cả lớp.
Khang Vạn Lý mới là tia lửa duy nhất đã đốt cháy cả vùng rừng hoang dã này.
Trong khoảng thời gian này, mỗi một người trong lớp đều thật sự đã nỗ lực cố gắng. Hứa Phinh muốn nói cho cả thế giới biết rằng làm sao mà lớp 12-8 ban Tự nhiên của cô không có khả năng được cơ chứ?
Bây giờ, cô muốn kiên nhẫn chờ đợi đến lúc lớp 12-8 dùng sự thật để chứng minh cho mọi người thấy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là sáng hôm sau.
Khang Vạn Lý chuẩn bị đến Tam Trung để xem trường thi trước.
Hoa Minh đã tìm được vị trí của mình ở Tĩnh Bác từ sớm nên lúc này cực kì rảnh rỗi, hắn đề nghị: "Tôi đưa anh đi nhé."
Khang Vạn Lý nói: "Cậu ở trường đợi đàng hoàng đi, cậu không thi à?"
Hoa Minh nhàn nhã nói: "Không vội, tôi có motor, chạy tới chạy lui kịp mà."
Khang Vạn Lý thấy rất ngạc nhiên với thái độ không chút hoang mang của Hoa Minh. Người này đã học lâu như thế, còn nỗ lực hơn cả Từ Phượng, Dương Phục và cả lớp. Ngay cả cái tên Từ Phượng kia sáng hôm nay thức dậy, vì bài thi lần này mà cũng vô thức tăng thêm vài mức ngạo mạn của mình. Ấy vậy mà Hoa Minh lại chẳng có phản ứng gì.
Người này dù cho ở bất cứ thời điểm nào cũng đều bày ra thái độ lạnh nhạt, lười nhác, thật sự là khiến người khác có hơi phục đấy.
Nội tâm Khang Vạn Lý cảm thán, bất thình lình lại phản ứng: "Đợi đã? Motor? Cậu nói chiếc motor lần trước á?"
Hoa Minh đáp: "Ừm."
Khang Vạn Lý vừa mừng vừa sợ: "Chẳng phải suốt ngày cậu toàn ở trường à, lấy đâu ra motor thế?"
Hoa Minh rất nhàn nhã nói: "Việc nhỏ mà, lúc nào cũng lấy được, một cú điện thoại là xong ngay."
Đều là thiếu gia nhà giàu cả, vậy mà sự khác biệt giữa cậu và Hoa Minh lại lớn như thế. Khang Vạn Lý không rỗi hơi mà đi ghen ghét, cậu khó nén chờ mong mà nói: "Vậy đành để cậu chở rồi..... Nhìn gì mà nhìn, lẹ cái chân lên!"
E là chính cậu cũng chưa phát giác ra được rằng thái độ của Khang Vạn Lý đối với Hoa Minh ngày càng nhẹ nhàng tuỳ ý một cách vô thức.
Hoa Minh lên xe, hạ giọng cười: "Ôm tôi chặt vào."
Khang Vạn Lý: "Cậu mơ đến mùa xuân nữa rồi à, tôi không thèm ----"
Lời còn chưa dứt, Khang Vạn Lý đã ôm chặt lấy eo của Hoa Minh, cả người dính sát vào lưng của Hoa Minh.
...... Đệt!
Sao có thể! Lạnh! Đến như vậy chứ!
Lạnh! Quá!!!
Muốn tắt thở!!
Khang Vạn Lý bị cái lạnh thổi thấu tim, chờ đến khi cậu đến được cổng Tam Trung, bước xuống xe thì cả người của cậu đã run như con gà con rồi. Mặc dù bộ đồng phục Tĩnh Bác của cậu được bao phủ bởi một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ chói nhưng đôi chân của cậu vẫn run lên vì lạnh.
Tổn thương rồi!
Cậu tổn thương rồi!
Không bao giờ cậu ngồi lên motor của Hoa Minh nữa đâu!
Sau này dù Hoa Minh có tới quỳ xuống, khóc lóc cầu xin cậu thì cậu cũng tuyệt đối sẽ không leo lên ngồi nữa!
Khang Vạn Lý bị lạnh tới nỗi nghẹt cả mũi, cậu mắng: "Có phải là cậu cố ý hay không?"
Giọng nói Hoa Minh mang theo ý cười: "Lạnh đến vậy sao?"
Khang Vạn Lý run rẩy: "Nói năng vô nghĩa, rõ ràng vậy mà nhìn không ra sao!"
Lúc oán giận, Khang Vạn Lý đột nhiên có hơi ngạc nhiên phát hiện, Hoa Minh lái xe ở phía trước, gió thổi vào hắn nhiều hơn. Nhưng người này ngay cả áo lông cũng không mặc, chỉ có một chiếc áo khoác màu xám, giờ thì chẳng run chút nào.
Ngoại trừ gương mặt có hơi đo đỏ, thì cả người đều như không có gì cả.
..... Sao có thể như vậy được???
Khang Vạn Lý kinh ngạc nói: "Cậu làm sao thế? Cậu không thấy lạnh à?"
Hoa Minh nói: "Không lạnh."
Khang Vạn Lý thấy kì lạ: "Không thể nào!" Tại sao chứ!
Chẳng lẽ bi/ến thái còn có kỹ năng tự hâm nóng thân nhiệt à!?
Hoa Minh nhàn nhã bảo: "Có thể là do tôi có một thân thể đầy cơ bắp..... Đã thế còn lại dán miếng dán giữ nhiệt cơ mà."
Khang Vạn Lý: "......"
.....
Cậu đúng là thằng súc sinh!!
Khang Vạn Lý tức đỏ mặt, Hoa Minh vội vàng nói: "Đừng giận mà, anh cần không?"
Khang Vạn Lý càng giận hơn: "Cậu nói xem, cần!"
Khang Vạn Lý vốn tưởng rằng Hoa Minh còn có một có mấy miếng dán giữ nhiệt khác mà cố ý không đưa cho cậu. Ai mà ngờ cái tên này lại cởi áo khoác, lấy ra hai miếng dán từ trên người mình xuống.
Khang Vạn Lý lập tức bày ra biểu cảm cực kì ghét bỏ.
Hoa Minh bất đắc dĩ nói: "Còn cần nữa không?"
Khang Vạn Lý: "Không cần."
Hoa Minh ngoan ngoãn cất lại miếng dán giữ nhiệt, Khang Vạn Lý run bần bật, sắc mặt khó coi: "Sao cậu lấy lại thế?"
Hoa Minh thẳng nam nói: "Không phải là anh nói không cần sao?"
Khang Vạn Lý: "Tôi nói không cần là cậu không ép tôi lấy à? Cậu đè tôi lại đừng để tôi di chuyển đi!"
Hoa Minh phụt cười thành tiếng, cười ha ha ha ha không ngừng. Sau đó, hắn ý vị thâm trường mà nhìn Khang Vạn Lý một cái, yếu ớt nói: "Anh trai tốt, anh hiểu lòng em thật đó."
Khang Vạn Lý: "....."
Cái gì mà anh trai tốt chứ! Ai là anh trai tốt của cậu chứ!
Đừng có gọi tôi là anh!
Khang Vạn Lý còn chưa chú ý đến mình vừa nói cái gì thì Hoa Minh bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Sau đó, cậu cảm thấy chân mình hơi kì lạ, ấy vậy mà Hoa Minh lại vén quần cậu lên, rồi nắm lấy cẳng chân của cậu.
Khang Vạn Lý cực kì hoảng sợ: "Hoa Minh??? Cậu làm cái gì vậy!"
Hoa Minh cúi đầu xuống nên cậu không nhìn thấy được biểu cảm của hắn.
Khang Vạn Lý chỉ cảm nhận được sự ấm áp ở trên chân, Hoa Minh đã dán miếng giữ nhiệt lên chân cậu.
Khang Vạn Lý: "......."
Nóng ơi là nóng luôn..... Nhưng tại sao lại dán ở chân?
Bình thường là dán ở lưng hoặc là bụng cơ mà?
Nhưng mà dán cũng dán rồi nên Khang vạn Lý cũng không so đo nhiều như thế. Dù sao thì một người con trai như Hoa Minh đang ngồi xổm xuống trước mặt cậu, xét theo tôn nghiêm và danh dự mà nói thì Khang Vạn Lý đã chiếm được tiện nghi rồi.
Loại hiệu quả này cũng giống như việc con trai cột dây giày cho con gái ấy, cực kì có ý nuông chiều.
Khang Vạn Lý nhất thời thấy hơi ngại.
Cậu không thể nói đây cụ thể đây là cảm giác gì, nhưng có thể biết rằng nó không hề có ý ghét bỏ gì cả.
Lúc này, Khang Vạn Lý không rảnh mà tức giận với Hoa Minh, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, đứng lên mau đi."
Vừa nói Khang Vạn Lý vừa cảm thấy Hoa Minh cực kì ranh ma.
Rõ ràng là có thể dán ở chỗ khác, nhưng Hoa Minh một hai phải ngồi xổm xuống dán vào chân, rõ ràng là muốn dùng cách này để tự hạ mình hoá giải mâu thuẫn.
A! Gian xảo quá rồi đó!
Làm cậu thấy ngượng khi lại mắng chửi người khác ghê.
Tên Đại Hoa chết tiệt này có khiếu thật đấy!
Khang Vạn Lý có hơi không phục, nhưng cũng đã tắt lửa. Vậy mà không biết tại sao Hoa Minh đã "đạt được mục đích" rồi vẫn còn chưa đứng lên nữa.
Người này cứ nắm lấy chân cậu, như là bị dính lên mặt đất rồi vậy, không có một chút cử động nào cả.
Mặt Khang Vạn Lý đầy dấu chấm hỏi: "Hoa Minh?"
Hoa Minh không có phản ứng, chỉ nắm lấy chân của Khang Vạn Lý, tay run nhè nhẹ.
Khang Vạn Lý không thể hiểu nỗi, chỉ có thể đá nhẹ chân Hoa Minh rồi hất tay Hoa Minh ra.
Khang Vạn Lý cũng ngồi xổm xuống, thái độ không tốt hỏi: "Cậu làm gì đấy! Bảo cậu đứng lên cơ mà, cậu còn chưa làm xong à? Cậu..."
Lời nói còn chưa dứt, Khang Vạn Lý đã dừng lại, chỉ thấy Hoa Minh đang nhìn cậu, trong ánh mắt còn rạo rực ngọn lửa như đang thiêu đốt. Khang Vạn Lý bị hoảng sợ, sống lưng còn lạnh hơn cả khi bị gió lùa nữa.
..... Chuyện gì vậy?
Tại sao tự nhiên lại doạ người như thế chứ?
Khang Vạn Lý quá mức sợ hãi, nhất thời đứng trơ tại chỗ. Điều làm cậu kinh hoảng hơn nữa là mũi của Hoa Minh bỗng nhiên chảy ra một dòng máu đỏ đỏ, đánh tan cảm giác khủng bố trên mặt Hoa Minh.
Khang Vạn Lý: "......"
Khang Vạn Lý nhắc nhở: "Cậu chảy máu mũi rồi."
Có vẻ như Hoa Minh cũng đang lấy lại tinh thần từ cái trạng thái kì lạ đó, hắn lau máu mũi rồi nói: "Trời lạnh quá, máu mũi và miếng giữa nhiệt lại càng xứng với nhau hơn."
Khang Vạn Lý: "......"
Khang Vạn Lý: "Cậu có thể nào ngừng nói đùa lại được hay không?".
Hoa Minh phụt cười thành tiếng, hắn nghiêng đầu, chậm rãi từng chút một lẩm bẩm: "Không được rồi.... Quả nhiên là kí,ch thích quá, không cầm lòng nổi được nữa."
Khang Vạn Lý: "....." Rốt cuộc là cậu đang nói cái gì vậy.
Tuy rằng khó hiểu nhưng tốt xấu gì người này cũng đã trở lại bình thường. Khang Vạn Lý đột nhiên thả lỏng, không còn cảm giác sợ hãi nữa, không muốn phí thêm thời gian: "Cậu mau đi về đi, tôi đi đây."
Hoa Minh nói: "Tôi đưa anh đi thêm vài bước nữa, tìm phòng thi xong rồi đi."
Khang Vạn Lý không cần đâu, quay đầu đã chạy đi mất, Hoa Minh ở phía sau chạy theo ngay: "Đợi tôi với."
Khang Vạn Lý bực bội: "Cậu đừng có đi theo tôi!"
Hoa Minh nói: "Hai bước nữa thôi."
Lại còn hai bước, Khang Vạn Lý: "Một bước cũng không được!"
Hoa Minh chớp mắt: "Xin anh mà."
..... Tới rồi!
Chính là cái này đây! Đây chính là tuyệt chiêu mới phát minh ra của Hoa Minh dạo gần đây, Khang Vạn Lý chán ghét muốn chết.
Răng ê hết cả rồi, nhưng lại chẳng thể làm gì Hoa Minh.
Khang Vạn Lý chỉ có thể đi vào trong Tam Trung với biế/n thái mà thôi. Xung quanh đều là học sinh đến Tam Trung để thi, không có bảo vệ ngăn lại.
Hai người đi ở trên đường, khi đi qua những người khác, ít nhiều gì cũng có người nhìn sang bọn họ.
Ban đầu Khang Vạn Lý không có chú ý, sau đó lại bị vài cô nữ sinh đỏ mặt bàn tán, lúc này mới phát hiện ra vài hiện tượng khiến cậu khó chịu.
Biểu cảm của các cô gái cũng giống với Vương Khả Tâm mỗi lần nói về Hoa Minh. Ánh mắt đều rơi lên người của Hoa Minh cả, y như bản copy của Vương Khả Tâm vậy.
Tên biế/n thái này đẹp như thế à?
Rõ ràng là cậu cũng không đến nỗi nào mà, tại sao không nhìn cậu chứ?
Nội tâm Khang Vạn Lý hơi không chịu thua, không khỏi nhìn trộm Hoa Minh vài cái. Người này vóc dáng cao lớn, đường nét gương mặt quả thật là có hơi bắt mắt.
Hừ!
Con trai gì mà hoa hoè lộng lẫy như thế, vừa nhìn đã biết là không phải người đàn ông đứng đắn rồi!
Khang Vạn Lý đang suy nghĩ, Hoa Minh lại dừng bước, hỏi: "Đấy là anh sao?"
Khang Vạn Lý đáp: "Hả?"
Hoa Minh chỉ sang bảng tuyên truyền, bên trong dán rất nhiều báo và ảnh chụp, trong đó có một bức ảnh hiệu trưởng đang trao giải. Học sinh trong bức ảnh mặc đồng phục Tam Trung, tóc chẻ hai mái, mắt tròn xoe, gương mặt tinh xảo lại xinh đẹp.
Đúng là Khang Vạn Lý rồi.
Đây đã là bài báo của năm trước rồi, không ngờ Khang Vạn Lý đã rời khỏi trường nhưng trên bảng tuyên truyền vẫn còn giữ lại tên của cậu.
Khang vạn Lý có hơi ngạc nhiên, không khỏi dừng lại nhìn vài cái.
Phản ứng này đã chứng minh được vấn đề của Hoa Minh, Hoa Minh hỏi: "Hoá ra anh là học sinh của Tam Trung sao?"
Khang Vạn Lý nói: "Đúng thế."
Hoa Minh nói: "Trước giờ chưa từng nghe anh nói."
Khang Vạn Lý: "Cậu cũng đâu có hỏi đâu."
Nói vậy cũng đúng. Hoa Minh nhìn chằm chăm ảnh chụp mà nghiêm túc thưởng thức. Dáng vẻ khi mặc đồng phục Tam Trung và bây giờ của Khang Vạn Lý cũng không có gì khác biệt quá nhiều, nhưng đây lại là dáng vẻ khi 18 tuổi của người mình thầm thương mà Hoa Minh chưa từng được thấy qua.
Trên mặt Hoa Minh không có phản ứng gì quá lớn, nhưng trong lòng đã dâng lên một cảm xúc mà trước nay chưa từng có.
- ---- Nóng nảy.
Đột nhiên hắn thấy hơi nóng nảy.
Hắn biết về quá khứ của Khang Vạn Lý quá ít. Hắn muốn biết hết tất cả về Khang Vạn Lý, từ khi Khang Vạn Lý sinh ra, từng một giây mà cậu cất lên hơi thở.
Ban đầu Hoa Minh chỉ là muốn có được đôi chân đẹp trong lòng nhưng hiện tại chỉ có được thôi cũng không đủ, hắn muốn kiểm soát hết mọi thứ của Khang Vạn Lý. Thứ mà Khang Vạn Lý thích, cuộc sống mà cậu đã từng trải qua, tất cả hết thảy hắn đều muốn biết.
Có điều hỏi han cũng không phải là phong cách của Hoa Minh, Hoa Minh thích dùng cách thức dò thám của mình để biết mọi thứ hơn.
Cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc quá mức của Hoa Minh, Khang Vạn Lý thấy hơi kì lạ. Bức ảnh trên bảng tuyên truyền chụp xấu thế, vậy mà Hoa Minh cứ đứng chết trân nhìn chằm chằm vào xem cái gì đấy.
Cậu không kiên nhẫn nói: "Cái này có gì đẹp đâu?"
Hoa Minh được hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: "Hoá ra là anh đã lấy giải thưởng Olympic Toán toàn quốc, giỏi quá đi."
Khang Vạn Lý nói: "Có gì mà giỏi đâu, này còn không phải là điều nên có hay sao, trình độ của tôi là gì chứ? Tôi là siêu cấp lợi hại đấy được không! Một cái giải Olympic Toán hèn mà thôi, cũng đâu phải là tôi chỉ giỏi có một môn Toán chứ."
Khang Vạn Lý khoe khoang một hồi, vốn tưởng Hoa Minh sẽ cười, không ngờ người này quay đầu lại, cực kì nghiêm túc nói: "Tôi biết, anh rất ưu tú, anh ưu tú hơn bất kì ai khác, tôi vẫn luôn biết mà."
Khang Vạn Lý: "......"
Khang Vạn Lý chợt dừng, không ngờ Hoa Minh sẽ nói ra câu này. Tuy là từ nhỏ đến lớn cậu đã được nghe người ta khen đến thành thói quen nhưng những lời này vẫn tạo thành lực sát thương cho cậu.
Cậu được khen đến ngại luôn rồi.
Khang Vạn Lý chợt phản ứng lại, tay chân không biết nên để chỗ nào, chỉ có thể cố tình tức giận nói: "Này còn cần cậu nói sao?"
Biế/n thái trêu chọc người ta nhưng vẫn không nhận ra, Hoa Minh vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh mà tiếp tục đi bộ với Khang Vạn Lý.
Đợi đến khi tìm được phòng thi, hắn cũng không ở lại dây dưa nữa mà chỉ nói: "Thi cố lên nhé."
Khang Vạn Lý: "Ừm."
Nói hết lời, Hoa Minh vẫn chưa có ý định đi, Khang Vạn Lý kỳ quái hỏi: "Sao thế?"
Hoa Minh lộ ra biểu cảm chờ mong, chỉ bản thân: "Tôi nữa."
Khang Vạn Lý: "?"
Hoa Minh nói: "Tôi cũng muốn nữa."
Muốn cái gì cơ?
..... Muốn cố lên á?
Mơ đi!
Cậu không nói cố lên với Hoa Minh đâu!
Khang Vạn Lý cười: "Không có đâu, cậu đi mau đi!"
Nói xong cậu quay đầu chạy đi mất. Khang Vạn Lý chạy lên tầng hai, ngoài miệng thì cứng rắn nhưng trong lòng thật ra đã hơi nhớ thương rồi.
Chờ đến khi cậu ai oán chạy lên tầng ba, ngó lơ nhìn xuống dưới, thế mà Hoa Minh vẫn chưa đi.
Cố lên thì có ích gì chứ!
Chỉ có ngày thường học tập chăm chỉ mới dùng được thôi!
Khang Vạn Lý quay người lại, đi được hai bước, trong đầu cậu bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ ngồi làm bài dưới ánh đèn của Hoa Minh. Cậu hung hăng chẹp miệng, xoay người nhìn xuống dưới lầu la: "Đại Hoa chết tiệt! Tôi dạy cậu lâu như thế, nếu cậu thi không lọt vào top 1000 của thành phố, vậy thì có xứng với tôi không hả!"
La xong, Khang Vạn Lý biến mất hút. Hoa Minh ở dưới tầng lẳng lặng đứng im vài giây, từ trong yên lặng phụt ra tiếng cười.
Đáng yêu quá đi.
Khang Vạn Lý đáng yêu quá đi.
Rõ ràng là nói không cho, nhưng lúc nào cũng quay đầu cho hắn cơ hội.
Hoa Minh lại yêu cậu thêm lần thứ 1000 rồi.
Hoa Minh xoay người rời đi, lúc đi về lại đứng ở bảng tuyên truyền nhìn trong chốc lát, Khang Vạn Lý khi 18 tuổi cũng đẹp như thế.
Quần đồng phục của Tam Trung không bó vào chân, nhưng cặp chân kia thoạt nhìn vẫn giàu mị lực như cũ.
Hắn đang nhìn đến đê mê, bỗng phía sau có một giọng nữ: "Hoa Minh?"
Hoa Minh không quay đầu, cô gái kia đã muốn chạy đến bên cạnh hắn, hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra gương mặt trang điểm nhè nhẹ.
Kiều Di Nhiên cười nói: "Cậu cũng thi ở Tam Trung à? Trùng hợp quá."
Hoa Minh không có hứng thú gì với Kiều Di Nhiên cả, đối với người không có hứng thú thì phản ứng của hắn rất lạnh nhạt lại hơi đáng sợ. Hắn không trả lời, một câu cũng không nói, quay đầu liền đi.
Kiều Di Nhiên đứng trơ tại chỗ, vài giây sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đuổi theo, kêu lên: "Tớ vừa thấy được, thấy cậu và Khang Vạn Lý....."
Nhắc đến Khang Vạn Lý, Hoa Minh ngừng bước, Kiều Di Nhiên vì chuyện này mà lòng càng lạnh đi.
Thật ra, so với việc hắn quay đầu lại khi nghe thấy cái tên Khang Vạn Lý này thì cô lại càng hi vọng là Hoa Minh có thể trực tiếp bỏ đi luôn.
Hoa Minh cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Kiều Di Nhiên hít một hơi: "Ban nãy, cậu ngồi xổm xuống....."
Kiều Di Nhiên cứng đờ, đồng thời trong ánh mắt cũng có hơi mờ mịt, thật ra bản thân cô cũng không biết cô muốn nói gì.
Vừa rồi ở phía xa xa cô trông thấy dáng vẻ khi tiếp xúc của Hoa Minh và Khang Vạn Lý. Trong lòng không biết là mùi vị gì, nhưng cô cũng không ngốc, phản ứng đầu tiên là đã biết ngay thái độ mà Hoa Minh đối với Khang Vạn Lý không phải là thái độ của một người con trai bình thường sẽ có.
Hoa Minh đối đãi với Khang Vạn Lý quá đặc biệt.
Là do nguyên nhân gì, cô không dám nghĩ đến.
Lúc trước khi nhận thấy được giữa Hoa Minh và Khang Vạn Lý không giống bình thường, cô còn nỗ lực làm vài chuyện, nhưng kết quả dường như không hề có tác dụng. Khoảng cách giữa Khang Vạn Lý và Hoa Minh đã ngày càng gần hơn.
Hơn nửa ngày, Kiều Di Nhiên nói: "Hoa Minh, cậu thích con trai sao?"
Sau khi hỏi xong, Kiều Di Nhiên đã hối hận. Cái vấn đề này không đến lượt của cô hỏi, bị một cô gái không quen biết hỏi câu này, sẽ ảnh hưởng đến thái độ của Hoa Minh dành cho cô mất.
Mà mặt khác, cô cũng sợ rằng câu trả lời của Hoa Minh sẽ không phải là câu trả lời mà cô có thể nghe được.
Cô đã hướng đến Hoa Minh lâu như thế, chưa từng nghĩ đến khả năng Hoa Minh sẽ thích con trai....
Đây là một đả kích rất lớn đối với cô.
Hoa Minh đánh giá cô, dường như có hơi không kiên nhẫn. Ánh mắt thường ngày khiến người ta cách xa ngàn dặm lại trở nên càng lạnh nhạt hơn, hắn hừ cười rồi đáp: "Không liên quan đến cậu."
Tại sao lại không liên quan đến cô được chứ, có liên quan, liên quan rất nhiều là đằng khác.
Kiều Di Nhiên yêu thầm hắn đã ba năm rồi, suốt ba năm đấy.
Nhưng bây giờ cô không thể nói được, Kiều Di Nhiên đấu tranh nói: "Tớ là bạn của Kiều Kiều, cậu biết đấy, cô ấy thích cậu như thế, tớ là bạn của cậu ấy..... Tớ quan tâm cậu ấy."
Kiều Kiều được nhắc đến chính là em gái của Từ Phượng - Từ Đại Kiều.
Hoa Minh đột nhiên cười, nói: "Tôi không biết."
Kiều Di Nhiên sửng sốt: "Hả?"
Hoa Minh nói: "Em ấy nhịn lâu như vậy vẫn không dám nói với tôi, thế mà cậu lại sảng khoái nói hộ em ấy như thế, xem ra cậu đúng là bạn tốt rồi."
Ý châm chọc trong câu nói đó quá mức rõ ràng, sắc mặt Kiều Di Nhiên lập tức trở nên cực kì khó coi. Dù cho cô có bị ai châm chọc thì cũng sẽ không khó chịu, nhưng Hoa Minh thì không phải vậy.
Thậm chí vì để tiếp cận hắn thêm một chút, cô đã đi làm bạn với Từ Đại Kiều.
Kiều Di Nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu, nghẹn giọng nói: "Không phải, chỉ là tớ....."
Hoa Minh bất thình lình nói: "Là cậu nhỉ."
Kiều Di Nhiên sửng sốt: "Gì cơ?"
Hoa Minh nói: "Lời đồn quan hệ giữa Tưởng Điềm và tôi không bình thường, kẻ đi loan tin đồn đó, không phải cậu sao?"
Mặt Kiều Di Nhiên trắng bệch, không biết tại sao Hoa Minh lại biết chuyện này, nhưng cô cũng không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể lắc đầu.
"Tớ không biết, không phải tớ, có phải có hiểu lầm gì đó ở đây rồi không?"
Hoa Minh phát ra một tiếng hừ cười không rõ, nói: "Cậu cảm thấy tôi là thằng ngu à?"
Giọng nói của Kiều Di Nhiên lập tức mất đi, giọng cứ run run, không hề phát ra được âm thanh gì.
Hoa Minh cũng không có hứng thú nói chuyện với cô gái này, thật ra nguồn cơn của tin đồn hắn đã biết từ lâu rồi. Chỉ là luôn lười đi truy cứu mà thôi, nếu Kiều Di Nhiên đã chủ động nói chuyện thì cảnh cáo một câu vậy.
Hoa Minh đoán, sở dĩ dạo trước Khang Vạn Lý biết được bức tranh trong tay hắn, có khi cũng là nhờ công lao của Kiều Di Nhiên. Nhưng mà chuyện này vừa hay thúc đẩy được duyên phận của hắn và Khang Vạn Lý nên cũng lười truy cứu.
Nhưng việc này cũng không đồng nghĩa với việc Hoa Minh có thể nhẫn nhịn để người khác nhiều lần chơi trò vặt vãnh trước mặt hắn, đặc biệt là người con gái như Kiều Di Nhiên.
Hoa Minh nói: "Tự tìm một vị trí tốt cho mình đi, những chuyện không nên nghĩ thì cũng đừng nghĩ tới, vị trí kia đã có người rồi."
Sắc mặt Kiều Di Nhiên khó coi, từ tốn nói: "Là.... Khang Vạn Lý?"
Hoa Minh lộ ra một tia cười, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Kiều Di Nhiên đứng như trời trồng tại chỗ, hơn nửa ngày mới lẩm bẩm: "Nếu không có Khang Vạn Lý thì sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]