Sắc mặt Sở Tịch âm trầm bất định, mãi sau mới hỏi lại Đổng Sa: “Em thấy Trịnh Bình yêu tôi thật sao? Là yêu theo kiểu tình yêu nam nữ sao?”
Đổng Sa rụt rụt rè rè một lúc lâu rồi gật đầu.
“…..Vậy em thấy tôi có yêu Trịnh Bình không?”
Đổng Sa không dám nói câu nào, Sở Tịch đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi gằn: “Phải, tôi yêu hắn, yêu muốn chết luôn ấy!”
Y vùng vằng bước vội ra ngoài, Đổng Sa cuống cuồng nhào tới giữ y lại: “Sở thiếu gia! Đừng như vậy! Ngài đừng nổi nóng a!
Sở Tịch cố nén ý nghĩ muốn gạt nàng ta ra: “Làm gì! Người ta đi toilet!”
Đổng Sa liền buông tay ra, nhưng lại không dám bỏ đi, lật đật chạy đến chờ ngoài cửa toilet. Sở Tịch chống khuỷu tay lên bồn rửa, lòng bàn tay vốc nước lên rửa mặt, một lúc sau mới tỉnh táo lại.
Y nhìn chằm chằm vào mặt mình trong gương, lầm bầm chửi: “Vô sỉ.”
Đổng Sa muốn nói gì đó xong lại miễn cưỡng nhịn vào, Sở Tịch qua gương liếc nàng một cái, nóng nảy giải thích: “Đang nói Trịnh Bình!”
“Ngài cùng Trịnh Bình……”
Kì thực là hai chuyện chẳng liên quan gì nhiều, thế mà trong đầu Sở Tịch trong phút chốc xẹt qua cái hôn mãnh liệt nóng bỏng hôm đó. Tiếng sóng biển rõ mồn một như sấm rền bên tai, ý tứ dây dưa xâm phạm trong lời nói, mùi hương nam tính tạo cảm giác áp bức mãnh liệt.
Loại chán ghét này không phải chỉ là do tiếp xúc gần gũi cơ thể, mà hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-dao-truy-sat/2355085/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.